Xế chiều hôm sau, Ngôn Lạc Hi mang theo túi xách ủ rũ đi vào phòng làm việc của Điền Linh Vân, hung hăng ngã vào sô pha, ôm gối ngẩn người.
Điền Linh Vân trước máy tính ngẩng đầu nhìn cô:"Sao lại giống như quả cà bị dập thế này?”
Ngôn Lạc Hi ánh mắt dại ra nhìn về phía trước:"Tiểu Điền à, buổi tiệc đóng máy tối nay mình không tham dự có được không?"
"Cậu nói xem?".Điền Linh Vân nheo mắt, đối với công việc luôn dồn hết tâm ý hoàn thành nên studio mới có ngày hôm nay.
Vì lẽ đó, cô sẽ không bao giờ cho phép mình lơ là trong mọi việc liên quan tới Ngôn Lạc Hi càng tuyệt đối không cho cô lười biếng!
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ.
Ngôn Lạc Hi xoa đầu lông mày, nghe ra giọng nói nguy hiểm, bất đắc dĩ nói:"Mình biết rồi"
Điền Linh Vân đứng dậy đi qua:"Tối hôm qua trở về còn rất tốt mà, sao đột nhiên lại muốn bãi công rồi?"
Ngôn Lạc Hi nhìn cây thông Noel lấp lánh tỏa sáng trong phòng, thở ngắn thở dài: "Đêm nay là lễ Giáng sinh, ngày mai cũng là Giáng sinh, những ngày ngược đãi chó như vậy chỉ muốn trốn một mình chữa lành vết thương."
"Nói như còn độc thân vậy!"
"Lạc Lạc, cậu có nhớ đêm Giáng Sinh đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Ngôn Lạc Hi nghe vậy, bất giác chìm vào hồi ức.
Cô và Điền Linh Vân đều tốt nghiệp đại học Đế Đô, mặc dù cả hai học trái ngành nhưng lại không biết vì sao có thể trở thành bạn.
Có lẽ là nhờ Bạc Cẩm Niên.
Giáng sinh năm đó, Điền Linh Vân đã thổ lộ tình cảm với Bạc Cẩm Niên nhưng bị anh ta từ chối.
Điền Linh Vân thuận tay nhét quả táo muốn tặng anh ta vào tay cô, lúc ấy cô vốn chỉ là người qua đường.
Bất ngờ là sau đó cả hai lại trở thành bạn tốt không che giấu nhau bất cứ gì.
Mà cô là người duy nhất chứng kiến Điền Linh Vân và Bạc Cẩm Niên yêu ghét nhau bốn năm trời, cũng là người rõ nhất sau khi Bạc Cẩm Niên rời đi Tiểu Điền biến đổi như thế nào.
Cô gái từng bước đem chính mình bức thành bộ dạng mạnh mẽ như bây giờ!
"Ừ, cậu chỉ nhét cho mình một quả táo mà mình phải ở đó trông chừng cậu nôn mửa suốt cả đêm".
Ngôn Lạc Hi đưa tay đỡ mặt cố gắng tránh nhắc ba chữ Bạc Cẩm Niên.
Bạc Cẩm Niên chính là "cơn đau đẻ" của Điền Linh Vân, chỉ nghe đến tên thôi cũng khiến cậu ấy khó chịu hơn nửa ngày.
Điền Linh Vân khoanh tay trước ngực, mái tóc dài cột đuôi ngựa gọn gàng, trên người mặc một bộ đồ vest chuyên nghiệp.
Cô gái này vốn dĩ rất thông minh và có năng lực, nhưng đôi mắt lúc nào cũng cô đơn không thể diễn tả.
Điền Linh Vân mỉm cười, nói:"Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại khoảng thời gian đó giống như một giấc mơ…"
"Điền Điền...."
"Tôi biết, mấy năm qua cậu cố tình không nhắc tới tên Cẩm Niên trước mặt tôi.
Thật ra, tôi tưởng mình có thể buông bỏ nhưng Giáng Sinh năm nào cũng vậy, vẫn nhớ về chuyện cũ khó chịu đến mức không ngủ được.."
"Lúc đầu, tôi tìm đến nơi có nhiều hoạt động sôi nổi tham gia, ít ra những nơi đông người sẽ làm tâm trạng tốt lên.
Thế nhưng, nhìn thấy nụ cười chân thành của bọn họ, tôi lại cảm thấy cô đơn hơn thôi.
Sau khi thất tình, đột nhiên cảm giác sợ hãi những dịp lễ náo nhiệt thế này"
Ngôn Lạc Hi tâm trạng bây giờ cũng như vậy, từ lúc rời khỏi nhà nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau thắm thiết, cô lại có cảm giác mãnh liệt muốn phá huỷ bọn họ!!
“Không sao đâu, cậu còn có mình"
Ngôn Lạc Hi dựa vào người an ủi Điền Linh Vân.
"Ừ, bởi vì có cậu mà tôi không có thời gian đắm chìm trong nỗi buồn"
"....."
"Tôi lúc đó nghĩ, sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ trở thành một người tỏa sáng để anh ấy phải hối hận."
Ngôn Lạc Hi mỉm cười, cô thích sự nhiệt tình trên người Điền Linh Vân, luôn có thể làm cho người khác tỉnh táo lại.
"Ừ, để những người không biết quý trọng chúng ta đều hối hận" Ngôn Lạc Hi nói.
"Nhưng mà, hôm nay cậu sao vậy?"
Điền Linh Vân quay đầu nhìn, nói lại chuyện trước Nhị Lạc nhất định đã xảy ra gì đó, cho nên cô mới ủ rũ như vậy, không muốn tham dự tiệc đóng máy.
"Tối qua anh ấy đến tìm mình.”
“Anh ấy?” Điền Linh Vân nhìn chằm Ngôn Lạc Hi một lúc, nhìn vẻ mặt cô là biết, cho dù anh ấy tìm đến cũng không có kết quả gì.
“Sao vậy? Anh ấy có đồng ý ly hôn không?"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu:"Không đồng ý"
"Ồ" Điền Linh Vân thở phào nhẹ nhõm, Lệ Dạ Kỳ hẳn sẽ không ngốc