Bạch Kiêu thong thả đi tới trước mặt Ngôn Lạc Hi, dịu dàng cười với cô.
"Lạc Hi, hôm nay em rất đẹp, Giáng sinh vui vẻ"
"Giáng sinh vui vẻ" Ngôn Lạc Hi mỉm cười, vừa vặn bị truyền thông chụp được trong ống kính, một đôi trai tài gái sắc làm người ta ghen ghét chết được a!
Ba người họ cùng đi vào khách sạn Đế Đô.
Bộ phim được tập đoàn Hoàn A đầu tư.
Tiệc đóng máy lần này còn hào phóng đặt khoảng sân bên cạnh khách sạn làm địa điểm tổ chức.
Thậm chí, mỗi khách mời đến tham dự còn được một món qua lưu niệm là mẫu nước hoa mới của nhãn hiệu lớn, mùi hương hoa linh lan thơm ngát ý nghĩa sẽ gặp hạnh phúc.
Cả ba người đi vào sân, ở đây trang trí theo kiểu lễ hội hoàng tráng có rất nhiều khách khứa đã đến sẵn, nhìn ba người cùng dắt tay nhau xuất hiện, trong lòng mỗi người đều cực kỳ phức tạp.
Đó là vì scandal gần đây nhất của Ngôn Lạc Hi và Bạch Kiêu cả hai không ai đứng ra làm sáng tỏ, thậm chí ở phim trường cũng không biểu hiện điều gì bất thường nhìn thế nào cũng không giống đang hẹn hò.
Nên nói bọn họ trông giống bạn bè bình thường có vẻ đúng hơn.
Có điều, ánh mắt Bạch Kiêu nhìn Ngôn Lạc Hi lại tràn ngập sự thương tiếc khiến không ít người hâm mộ đến ganh tị.
Phó Luân đứng trong đám tân khách, nhìn chiếc khăn túi của Bạch Kiêu và lễ phục của Ngôn Lạc Hi trong lòng sóng lớn mãnh liệt, tại sao cho dù cô đã dọn ra khỏi nhà Lệ Dạ Kỳ thế nhưng người bên cạnh cũng không phải anh ta?
Tiệc bố trí ngoài trời nên rất lạnh, Ngôn Lạc Hi dù đã khoác áo vẫn không chịu nổi run người hai tay vuốt v e cánh tay, nhìn những người khác trang điểm kĩ lưỡng, bình tĩnh dự tiệc lại cảm thấy làm nghệ sĩ thật khổ.
Cho dù lạnh đến giơ chân, trong trường hợp này còn phải làm bộ như mình rất ổn.
"Chúng ta vào trong ngồi đi".
Bạch Kiêu nhìn thấy cô lạnh đến môi xanh mét ra dấu ý bảo cô đi phía trước, Ngôn Lạc Hi gật đầu đi vào liền thấy Phó Luân toàn thân âu phục xanh đậm, cô gật đầu với anh ta, thái độ không mấy thân thiện.
Buổi tiệc này là tập đoàn Hoàn Á tổ chức, ở chỗ này nhìn thấy Phó Luân cũng không ngoài ý muốn.
Chỉ là bên trong lại bắt gặp Phó Du Nhiên đứng ở bên cạnh Phó Tuyền, trái tim bỗng dưng tràn ngập một cỗ đau đớn mãnh liệt, ngày đó ở đài truyền hình ghi hình lời cô ta nói lần nữa quanh quẩn bên tai.
Những lời này mỗi đêm yên tĩnh sẽ hiện lên trong đầu làm cô đau thấu nội tâm.
Điền Linh Vân mẫn cảm nhận ra cô có gì không đúng, dõi theo ánh mắt nhìn sang bắt gặp Phó Du Nhiên ở đó liền chau mày nói:"Đừng để ý, coi cô ta vô hình là được"
Ngôn Lạc Hi gật đầu, "Ừ biết rồi"
Bạch Kiêu như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Phó Du Nhiên, anh ta thu hồi ánh mắt rơi vào trên người Ngôn Lạc Hi.
"Lạc Hi, anh đi lấy chút đồ uống nóng, em ở đây đừng chạy lung tung nha"
Ngôn Lạc Hi mỉm cười:"Em đâu phải trẻ con mà sợ đi lạc, anh đi đi"
"Ừ" Sau khi Bạch Kiêu rời đi, Phó Luân đi tới, đôi mắt sâu thẳm nhìn Ngôn Lạc Hi mỉm cười nói: "Lạc Hi, chúc mừng bộ phim đầu tiên của em thuận lợi đóng máy, đây là quà tặng em"
Ngôn Lạc Hi nhìn hộp quà nhỏ nhắn tinh xảo, cô nói: "Tất cả mọi người đều đóng máy chỉ có mình tôi nhận quà thì ngại quá"
"Đây bộ phim truyền hình đầu tay của em,
chúc em thành công bùng nổ phòng vé".
Tay Phó Luân không thu hồi kiên trì muốn đem quà tặng cho cô.
Ngôn Lạc Hi đảo mắt thấy có rất nhiều bạn diễn đang nhìn, cô vì thế không thể từ chối đưa tay nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn, tôi mở ra xem một chút được không?"
"Đương nhiên"
Ngôn Lạc Hi tháo chiếc nơ trên đỉnh, mở hộp ra, bên trong sợ dây chuyền nhỏ nhắn mặt trái táo pha lê màu đỏ, tinh xảo và xinh