Lệ Dạ Kỳ nhìn cô xấu hổ đến hai má đỏ bừng, ngược lại anh không cảm thấy ngại, hai tay khoanh trước ngực, ung dung nhìn cô:"Thì ra em thích bộ dáng anh không mặc gì cả”
Ngôn Lạc Hi chật vật dời tầm mắt, mặt đỏ xuống dưới cổ, cô giơ tay che mí mắt, đầu đầy hắc tuyến ném khăn tắm qua, nói:"Cầm buộc lại, đi mặc quần áo vào”
Lệ Dạ Kỳ nhận lấy khăn tắm, tiện tay quấn quanh eo, nhìn bộ dáng xấu hổ giận dữ của cô, đáy mắt có thêm nụ cười, nhịn không được trêu chọc:”Đâu phải chưa từng nhìn qua vô số lần, sao còn thẹn thùng như vậy?"
“Ai nhìn qua vô số lần, đừng có nói nhảm”
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi đi qua, cúi người áp sát bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí:"Không có sao?”
Ngôn Lạc Hi cả người run lên, đẩy anh ra, nhịn không được lùi về hai bước, không cẩn thận chân trái giẫm lên chân phải, cả người ngã về phía sau.
“A!" Ngôn Lạc Hi sợ tới mức nhắm mắt lại, lớn tiếng thét chói tai.
Lệ Dạ Kỳ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đưa tay ôm eo cô, phía sau chính là bậc thang, anh vừa ôm cô, vừa đưa tay chống trên mặt đất, mới miễn cưỡng không để cô bị thương.
Ngôn Lạc Hi ngã xuống bậc thang, cảm giác mình và người đàn ông kề sát vào nhau, cả người cô run lên, vội vàng muốn đẩy anh ra.
Bàn tay nhỏ bé chóng lên cơ ngực anh, xúc cảm cứng rắn khắc đến trong lòng hoảng hốt:"Đê tiện, anh, anh buông tôi ra”
Lệ Dạ Kỳ một tay chống trên mặt đất, một tay ôm eo của cô, vừa rồi vì giảm bớt lực thuận thế ngã, cánh tay anh chống đỡ trọng lượng hai người, giờ phút này xương cổ tay từng đợt đau đớn.
Anh không nói một lời buông cô ra, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Ngôn Lạc Hi từ dưới đất ngồi dậy, nhìn bóng lưng anh rời đi, cô giật mình, vừa rồi mắng anh đê tiện, có phải quá đáng hay không?
Lệ Dạ Kỳ trở về phòng ngủ, cũng không có đi ra ngoài, Ngôn Lạc Hi đứng lên đi đến phòng bên cạnh, lại không muốn trải qua chuyện xấu hổ như vừa rồi, cô xoay người đi đến phòng khách.
Nằm trên giường, nghĩ đến Lệ Dạ Kỳ ở ngay sát vách, cô ở lăn qua lộn lại đều ngủ không được, vừa rồi đột nhiên không nói một lời thật sự không giống tác phong của anh.
Nếu là trước kia, bị cô mắng, anh nhất định sẽ hôn cô đến khi không thở nổi, tỏ vẻ trừng phạt.
Nhận thấy mình suy nghĩ cái gì, Ngôn Lạc Hi hai tay nâng đầu, mặt đỏ đến sắp chảy máu, cô rốt cuộc bị sao vậy a, chẳng lẽ mong chờ bị anh cưỡng hôn?
Cả đêm, Ngôn Lạc Hi lúc ngủ lúc tỉnh, thật vất vả chịu đựng đến hừng đông, cô mang hai mắt gấu trúc đi đến phòng khách, nghe thấy trong bếp truyền đến tiếng nước.
Chân không thể khống chế đi tới, đứng bên ngoài nhìn nam nhân thon dài cao ngất thân ảnh, chóp mũi bay tới mùi thức ăn thơm phúc, cô nhíu mà:”Anh làm gì vậy?" Lệ Dạ Kỳ quay đầu nhìn cô một cái, "Đi rửa mặt, bữa sáng sẽ nhanh thôi”.
Ngôn Lạc Hi không nhịn được bước vào, nhìn thấy mì đang nấu trong nồi, cô nhếch môi, có chút chán ghét nói: “Sáng sớm không ăn mì sẽ béo lên.”
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày:”Gầy như cột điện, nên có chút thịt”
Ngôn Lạc Hi xoay người đến phòng ngủ rửa mặt, thay quần áo xong đi ra, Lệ Dạ Kỳ vừa lúc bưng mì sợi đi ra, cô đi tới bên cạnh ghế ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Ăn vài miếng, cô cảm thấy có gì không đúng, bởi vì Lệ Dạ Kỳ dùng tay trái ăn mì, trước kia anh đều dùng tay phải, cô chợt nhớ tới tình hình tối hôm qua lại hỏi:"Tay anh bị sao vậy?"
Lệ Dạ Kỳ bình tĩnh ăn mì:”Không có gì”
"Vậy tại sao không ăn bằng tay phải?"
Lệ Dạ Kỳ ngẩng đầu, dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô chằm chằm:"Vậy mới ngầu!”
Ngôn Lạc Hi nói không nên lời, cô còn nghi ngờ EQ anh chỉ mới năm tuổi rưỡi, sử dụng tay trái, rõ ràng ăn uống thiếu tự nhiên như vậy, sao hay ra vẻ quá!
Ăn sáng xong, cô thu dọn bát đũa:”Lệ Dạ Kỳ, anh thật sự định ở lại nhà tôi?”
“Đây cũng là nhà anh”
Ngôn Lạc Hi mím môi, ánh mắt có chút mơ hồ:”Cho dù anh ở lại cũng không thay đổi được quyết tâm của tôi, để tốt cho anh, tôi và mọi người, xin anh suy nghĩ một chút”
Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày, cảm giác sự đau nhức ở cổ tay phải càng thêm dữ dội, anh lạnh lùng nói:”Anh đã nghĩ kỹ rồi, em kiên quyết ly hôn bao nhiêu, tâm tình anh muốn ở