Như bị dội một gáo nước lạnh, trở tay không kịp.
Chu Dương còn chưa kịp phản ứng đã bị Tô Hảo dùng sức đẩy ra, cô cài cúc áo lại, sạch sẽ xoay người cầm lấy túi nhỏ bước ra cửa.
Chu Dương lui về phía sau hai bước, có vài phần chật vật, một giây sau, anh đuổi theo.
Bên ngoài lại có xe đang chờ, Tô Hảo ngồi vào trong, cũng không quay lại nhìn anh lấy một cái.
Taxi chạy nhanh mà đi.
Chu Dương chết tiệt một tiếng, một bên cài cúc áo sơmi, cầm chìa khóa xe, sau đó nắm lấy A Lương: “Lái xe!”
A Lương bị Chu Dương dọa tới nơi rồi, nghiêng ngả lảo đảo bò lên xe.
Chu Dương đen mặt ngồi ở ghế phụ, chỉ vào chiếc taxi phía trước: “Đuổi kịp nó.”
Nói xong, anh hung hăng đạp xuống cửa xe.
Cúi đầu cầm điếu thuốc, cảm giác điếu thuốc lá nhập vào miệng làm anh hơi thanh tỉnh, hai chiếc xe trong đêm tối bay nhanh, chiếc Hummer màu đen tính năng tốt nên hẳn có thể lập tức đuổi kịp, nhưng không biết vì sao vẫn không đuổi kịp, còn bỏ lỡ một đèn đỏ nên chỉ có thể nhìn chiếc taxi kia biến mất trong tầm mắt.
A Lượng nôn nóng, đèn xanh vừa đến đã phấn khởi tiến lên, rốt cuộc cũng vượt qua cầu, khó khăn lắm mới nhìn thấy được chiếc xe kia.
Taxi dừng lại, dáng người nữ nhân lả lướt từ trong bước xuống, đóng cửa xe lại, một mái tóc dài bị gió thổi tung bay trong trời đêm, mặc kệ là sườn mặt hay chính diện cũng đều đẹp không sao tả xiết.
Chiếc Hummer màu đen đã đến điểm dừng.
Thân ảnh kia đã bước lên cầu thang, Chu Dương bị vị bạc hà của điếu thuốc ngậm trong miệng tẩm đến lạnh cả người, cửa sổ xe hạ xuống, Chu Dương nghiêng đầu nhìn cửa cầu thang, cô đi không nhanh, chỉ cần xuống xe là có thể kéo trở về.
Nhưng lúc này anh đã bình tĩnh lại, niết lấy thuốc trong miệng.
Lệ khí ở áy mắt mọc thành cụm.
Cô từng hỏi anh, có từng bị nữ nhân bỏ rơi bao giờ chưa.
À?
Có phải là như vậy không?
Tất cả là để chuẩn bị cho ngày hôm nay, còn một nụ hôn dành cho anh, có phải là nụ hôn này không?
Với tính cách của cô.
Anh thật đúng là không nghĩ tới điều này, đá anh sao? Cho anh một bài học sao?
Đầu ngón tay niết điếu thuốc đến dập nát, ngay cả ánh lửa cũng bị bóp nát, trong xe một mảnh an tĩnh, bên ngoài náo nhiệt thế nào cũng không cách nào cảm nhiễm đến nơi này, A Lương chỉ cảm thấy Chu tổng thực đáng sợ, Chu Dương đè đầu lưỡi lên má, mắt nhìn ánh sáng màu cam ở cửa sổ lầu 3, tựa như còn có bóng người thoảng qua.
Gió lạnh thổi vào cổ áo, nơi đó vừa mới được bàn tay Tô Hảo tiến vào, mềm mại đến cực điểm.
Đáng tiếc, loại nữ nhân này lại không phải không có.
Chu Dương anh thiếu nữ nhân như vậy sao?
Thật hiếm thấy.
Chu Dương cúi đầu xoa khóe môi, đối với A Lương nói: “Đưa tôi về Nhất Loan sơn thủy.”
A Lương a một tiếng, thật cẩn thận khởi động xe.
Anh ta nhìn Chu Dương, ngữ khí anh rõ ràng rất bình tĩnh nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
Tựa như Tu La, giữa mày còn mang theo vài sợi thất bại và chật vật, rõ ràng là loại này.
*
Khi bước đến lầu ba, gió lùa khá lớn, thổi đến lỗ chân lông đều mở ra, Tô Hảo dựa vào tay vịn kéo dây kéo áo khoác xuống, anh tàn nhẫn hôn mạnh vào nơi này, dù không chạm vào nhưng Tô Hảo cũng biết chắc chắn đã để lại dấu vết.
Cũng may trong túi có kem che khuyết điểm, cô cầm gương lên bôi kem vào, sau khi xong thì sửa sang lại tóc.
Mọi việc đã xong xuôi, Tô Hảo dựa vào tường không nói gì.
Kỳ thật đối với việc hôn môi, lên giường, loại chuyện nam nữ này, cô rất xa lạ.
Chỉ cùng Đường Duệ một lần như vậy, cả hai đều căng thẳng, không hề có kết cấu, khi đó vì muốn phát triển tình cảm, thử xem có thể yêu đối phương hay không, sau khi xuống giường hai người cũng rất xấu hổ, ngày hôm sau mắt cũng không dám nhìn nhau.
Mà lúc ấy, thư mời Wall Street cũng tới tay Đường Duệ, mà Đường Duệ sau khi nhận được thư mời thì tâm tư luôn đặt ở đó.
Việc cố gắng phát triển mối quan hệ cũng bị quên lãng.
Sau Đường Duệ đi học, mười ngày nửa tháng cũng chưa về nhà, hai người chỉ còn lại một tờ giấy kết hôn.
Nói như vậy.
Cô đối với việc hôn môi, ngược lại là Chu Dương dạy nhiều hơn, cho cô nếm trải nhiều hơn.
Người cô từng thích thời niên thiếu, có thể được một tay anh dạy dỗ cũng coi như một loại duyên phận?
Tô Hảo nghĩ nghĩ rồi nở nụ cười.
Một lát sau, di động vang lên, Tô Hảo cúi đầu nhìn, thấy người gọi đến là Thành Linh.
Tô Hảo đứng thẳng thân mình, một bên nghe máy một bên lấy chìa khóa mở cửa, răng rắc ——
Cửa mở.
Thành Linh liếc nhìn cô một cái: “Trễ đến vậy sao?”
Tô Hảo cười, cúp điện thoại, nói: “Đêm nay cùng bạn ra ngoài mới về trễ như vậy, mẹ ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, mẹ để lại một ít cho con, con ăn khuya ăn chứ?”
“Không đâu, con không ăn khuya.” Cô một bụng là rượu rồi, Tô Hảo ngẩng đầu buộc lại tóc: “Con đi tắm đây, mẹ ngủ sớm một chút.”
“Quần áo mẹ đã lấy vào, để ở phòng con.”
“Vâng.”
Tô Hảo vào phòng mở đèn, thuận tiện kéo rèm cửa ra, cầm đồ ngủ vào tắm rửa, sau khi ra tới, Thành Linh vẫn còn chưa ngủ, nhưng nhìn dáng vẻ, có lẽ là đang đợi cô ngủ, Tô Hảo bất đắc dĩ tiến lên nâng Thành Linh đang ngủ gật dậy: “Mẹ, ngủ đi.”
“Nga, con tắm rồi sao? Để mẹ đem quần áo.....” Thành Linh nói liền chuẩn bị vào nhà tắm, Tô Hảo mềm nhẹ mà đỡ bà xoay vào phòng ngủ phụ: “Mẹ ngủ đi, quần áo để mai giặt.”
Thành Linh xoa cái trán: “Ai, thật không cách nào thức đêm nổi.”
Gần 11 giờ.
Hồi Thành Linh ở Giang Thị là hơn 8 giờ đã ngủ.
Tô Hảo cười đem người đỡ đến trên giường: “Về sau đừng chờ con, mệt thì đi ngủ, thân thể là quan trọng nhất.”
“Thân thể này không tốt rồi.” Thành Linh nằm trên giường, đôi mắt mở không lên.
Tô Hảo kéo chăn cho bà, điều chỉnh lại ánh đèn, lúc này mới ra cửa.
Tắt đèn phòng khách, chỉ chừa một đèn tường nhỏ, Tô Hảo trở về phòng, gương sàn loáng thoáng có thể thấy được bóng người, Tô Hảo nhìn vào phát hiện nơi cổ áo tất cả đều là dấu hôn.
Cũng may Thành Linh quá mệt nhọc, bằng không đã thấy ngay.
Cô lại thoa kem che khuyết điểm, sau đó nằm xuống xem điện thoại.
Di động không có bất cứ động tĩnh gì.
Chu Dương cũng không gửi tin nhắn nào.
Con người anh thông minh như vậy, lập tức là có thể ngộ ra lời nói trong đó, phản ứng thế này thật không quá kỳ lạ.
Đến nỗi anh vừa đuổi tới cửa nhưng lại không đuổi theo nữa, có lẽ cảm thấy không cần thiết, không chiếm được thì sao, anh luôn không thiếu nữ nhân mà.
Tô Hảo thuận thế kéo đen anh.
Nói không liên quan thì sẽ không liên quan.
*
Trở về Nhất Loan sơn thủy, Chu Dương cởi áo sơmi tiến vào phòng tắm, lần này không mở nước ấm mà dùng nước lạnh, càng lạnh anh càng