Ăn cơm trưa xong thì Tô Hảo nghỉ ngơi một chút, sau đó click mở hồ sơ máy tính, bắt đầu soạn đơn từ chức.
Cô đã tìm hiểu về trình tự từ chức ở công ty, đơn từ chức không có sẵn mẫu, hoàn toàn dựa vào chính mình viết.
Việc từ chức của Tô Hảo rất đơn giản, một là thật tình muốn cùng Chu Dương không liên quan, hai là làm việc này cũng một thời gian rồi, phát hiện không gian không đủ lớn để phát huy, ba là hiểu biết một chút nội dung công việc của Đường Du, việc tiêu thụ này không quá khó như vậy, bốn là tiếng Anh của Tô Hảo khá tốt, cô định chuyển sang làm tiêu thụ bên ngoài.
Chân tình thực lòng mà viết xong đơn từ chức, di động trên bàn đột nhiên vang lên đánh thức Lục Mễ Mễ đang nghỉ ngơi, Lục Mễ Mễ ở gần đấy nên thuận tay tiếp.
Đầu kia là giọng của Tằng tổng.
Tinh thần Lục Mễ Mễ lập tức vụt lên, ngồi thẳng thân mình: “Tằng tổng.”
Tằng tổng không biết nói gì đó, đuôi lông mày cô ta đang vui vẻ thì giây tiếp theo sắc mặt lại thay đổi, cô ta quay đầu nhìn về phía Tô Hảo, Tô Hảo cũng nhìn cô ta một cái, Lục Mễ Mễ buông tay cầm điện thoại xuống, sắc mặt khó coi, nói: “Tằng tổng muốn tôi đưa cô xuống lầu để chụp phim tuyên truyền cùng tạp chí.”
Tô Hảo đóng hồ sơ lại, dừng một chút, nói: “Tôi phải đi sao?”
Lục Mễ Mễ nghĩ thầm, người này thật không biết xấu hổ, cô ta phủi phủi quần áo trên người, nói: “Đúng, tên cũng báo lên rồi, cô cho rằng tôi đang nói đùa sao? Này không phải chính cô tự đi báo danh sao?”
“Không phải, tôi không đi báo.” Tô Hảo đứng dậy, cầm di động nói.
Lục Mễ Mễ vừa nghe xong thì sắc mặt càng không tốt, ngữ khí Tằng tổng vừa rồi rất kiên quyết, là Tằng tổng báo danh cho Tô Hảo sao? Cô ta đi trước dẫn đường, ấn thang máy.
Nghĩ thầm, Tằng tổng thật bất công.
Thang máy một đường đi xuống lầu 4.
Đây là bộ phận video phát sóng trực tiếp.
Thiết bị quay phim và người của bộ phận tuyên truyền đều ở đây, ngoài cửa đứng không ít người, họ đều là các mỹ nữ nổi danh của công ty, người quay video ngắn trong bộ phận phát sóng trực tiếp tương đối nhiều, còn lại là các bộ phận rải rác khác, năm trước Đường Du đoạt vị trí thứ nhất, năm nay cô ấy không tham gia, tạp chí công ty và phim tuyên truyền tới tới lui lui, tất cả đều là cô ấy, phim tuyên truyền và tạp chí cho ra vẫn có điểm cùng hiện thực không giống nhau.
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản Đường Du gặp nhiều may mắn bùng nổ cả năm.
Mỹ nữ luôn có cảm giác vượt trội hơn, bộ phận phát sóng trực tiếp bên này tự tin rất nhiều, bước vào trang điểm, mặc trang phục, sau chụp mấy bức ảnh đi ra, mắt cũng đều không nhìn xuống, xem thường Tô Hảo cùng các bộ phận khác, Tô Hảo ngồi trên ghế lật xem thông báo tuyển dụng của một công ty ngoại thương gần đó.
Lục Mễ Mễ đang cùng mấy mỹ nữ đó phân cao thấp, chờ đến lượt cô ta vào, cô ta nhất định phải nắm chắc phần thắng.
Đối thủ của cô ta là mấy mỹ nữ ở bộ phận phát sóng trực tiếp kia, căn bản không cho Tô Hảo vào mắt.
Lục Mễ Mễ bước ra, giống như thay đổi thành một người khác, trang diễm đậm, cuốn tóc xoăn, một thân phong tình.
Theo sau là Tô Hảo đi vào, Tô Hảo cầm di động đẩy cửa ra, bên trong có vài người quen nhìn thấy Tô Hảo thì vẫy tay, Tề Lâm thế mà cũng ở trong đó, anh ta ngồi trên ghế, sau khi nhìn thấy thì cười cười: “Tằng Kiêu cho cô tới sao?”
Tô Hảo gật đầu.
Giám đốc bộ phận tuyên truyền thấy diện mạo Tô Hảo thì duỗi tay lại kéo Tô Hảo: “Đi, tiến vào, năm nay định làm một phong cách nhưng trước mắt vẫn chưa có quyết định, để chúng tôi nhìn xem cô thích hợp với loại nào.”
Quần áo đều treo trên giá áo.
Trông tất cả đều là hàng cao cấp
Tổng giám đã chọn vài mô hình, đối với Tô Hảo khoa tay múa chân.
Chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu cũng đang nghiên cứu ở một bên, cuối cùng, nhà tạo mẫu búng tay.
Đẩy một chút, từ bên trong kéo ra một kiện sườn xám nhạt màu.
Ánh mắt tổng giám sáng lên: “Chính là cái này!”
Nói xong thì cầm sườn xám, ba người vây quanh Tô Hảo vào phòng thay đồ, một lát sau, đôi mắt bọn họ đều sáng lên, kéo Tô Hảo ra ngoài trang điểm.
Tô Hảo lần thứ hai mặc sườn xám, màu sắc này thiên về nhạt hơn nhưng chỗ xẻ tà lại rất cao, trong gương khuôn mặt bị chuyên viên trang điểm dặm lên.
Tóc cuốn lên một chút, nhưng vẫn để lại một ít.
Chờ Tô Hảo đứng lên, mái tóc rũ sang một bên, cuộn tròn lên chỗ đem gương mặt cô nửa che nửa lộ, cô mở đôi mắt nhìn qua, trái tim ba nữ nhân nhảy lên.
Quá đẹp, quá gợi cảm a.
Tiếp theo, ba người đưa cô ra ngoài.
Khi Tề Lâm và những người khác đang ngồi trên ghế nhìn lên, tất cả đều đình chỉ động tác.
Lúc này.
Cửa được đẩy ra.
Chu Dương cũng vừa nhìn tới, Tô Hảo đúng lúc nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng chẳng qua một giây sau, Tô Hảo đã nhìn sang hướng khác, Chu Dương trầm mặc bắt lấy thuốc trong miệng, sau đó nhìn về phía Tề Lâm, đầu ngón tay gõ hai cái.
Tề Lâm lập tức hoàn hồn, nhanh chóng đứng dậy hướng chỗ Chu Dương đi đến.
Những người trong phòng đều lặng đi vì một thân sườn xám của Tô Hảo.
Chu Dương liếc mắt anh ta một cái, đi đến một bên bóp tắt thuốc, hỏi: “Còn chưa hoàn hồn sao?”
Tề Lâm cười nói: “Tôi trở lại rồi.”
!
Chu Dương dùng sức nghiền diệt điếu thuốc, trên trán nổi gân xanh, anh nói: “Tôi phải đi công tác một đoạn thời gian, Phí Tiết đã có cậu, còn đám người ở Hải Thị, tìm cớ sa thải hết bọn họ, hậu quả tôi gánh.”
Tề Lâm gật đầu: “Vâng.”
“Bên Kinh Đô có không ít người đang đào người, qua đó một chuyến, đừng để tâm tư rối loạn, để chúng ra đi hết.”
“Đúng vậy.”
An tĩnh vài giây.
Chu Dương hỏi: “Người vừa rồi là Tô Hảo sao?”
Tề Lâm có chút kinh ngạc nhìn Chu Dương, lúc này nghiêm túc nhìn mới phát hiện ánh mắt Chu Dương hôm nay thiếu đi một chút phong lưu nhưng lại nhiều lệ khí hơn.
Mắt có hơi quầng thâm, cả người trông như bị cái gì đó tra tấn.
Chu Dương cười nhạt một cái.
“Thật sao.”
Chụp xong mấy bức ảnh, vốn tưởng có thể đi rồi, ai biết còn phải quay video, thay thêm hai bộ sườn xám, Tô Hảo nhàn rỗi xem di động một lúc.
Hơn 900 tin nhắn từ nhóm bát quái của công ty.
“Trời mẹ, Tô Hảo đã giải quyết xong!”
“Trời ơi, Tô Hảo đã đánh bại một dàn mỹ nữ để giành lấy vị trí đầu bảng, mẹ kiếp, người này là cái dạng gì tôi cũng chưa từng nghiêm túc nhìn qua.”
“Rốt cuộc là dạng mỹ nhân gì thế? Tôi cũng muốn gặp một lần, còn xinh đẹp hơn Đường Du sao?”
“Đúng là rất đẹp, sau khi mặc sườn xám bước ra, đôi mắt Tề tổng của chúng ta đều nhìn thẳng, trời ạ, Tề tổng này thanh tâm