Lão nhân áo xám cười lớn :
- Phải đấy! Biết thời, biết thế mới đáng mặt anh hùng. Đừng chạy đi đâu là có lợi. Hãy ngoan ngoãn theo bọn ta đây!
Rèm xe vén lên, Cao Mạt Dã cố bò ra đến mép ngoài hỏi :
- Các ngươi đã làm gì đại ca ta?
Lão nhân đưa tay chỉ Cao Mạt Dã cười hỏi lại :
- Ngươi có phải là con gái cưng của Đại tướng quân chăng?
Cao Mạt Dã nổi giận :
- Tại sao các ngươi làm cho đại ca ta ra nông nổi đó?
Lão nhân đá nhẹ vào mình Nhuế Vĩ, lật chàng qua một vòng, cười lạnh hỏi :
- Đau lòng hả? Xa rời hắn không được phải không?
Cao Mạt Dã trợn tròn đôi mắt. Nàng có giận bao nhiêu cũng vô ích. Nếu đang lúc nàng còn nguyên sức thì lão nhân phải bị trừng trị nặng.
Lão nhân cười tiếp :
- Ta tên Trịnh Tất Thắng với cái hiệu Hắc Tâm Bất Hối, không khi nào biết mềm lòng, thương xót một ai. Cao tiểu thơ ơi! Hãy ngoan ngoãn nghe lời ta! Nếu ương ngạnh thì bất lợi cho ngươi, cho luôn cả tiểu tử này!
Cái hiệu Hắc Tâm Bất Hối của lão làm cho Cao Mạt Dã rợn lạnh người.
Nàng thở dài hỏi :
- Các ngươi muốn gì?
Lão nhân đáp :
- Thong thả rồi ngươi cũng biết, vội gì hỏi!
Lão hất Nhuế Vĩ về phía cỗ xe.
Rồi thì xe chuyển bánh, rẽ qua con đường tắt.
Bị hất Nhuế Vĩ văng bào bên trong xe, Cao Mạt Dã buông rèm xuống. Có Nhuế Vĩ bên cạnh tạm thời cũng được lắm rồi. Dù chàng có hôn mê cũng chẳng sao, dù chốc nữa sự gì xảy ra cũng mặc. Chẳng sao cả! Chỉ cần hiện tại thôi! Có bên nhau là đủ.
Cỗ xe lướt rất nhanh.
Trong xe Cao Mạt Dã làm đủ mọi cách song không cứu tỉnh được Nhuế Vĩ.
Bỗng nàng nhớ ra trong mình chàng có viên Tỵ Độc châu. Nàng vội lấy ra đặt nơi lỗ mũi chàng.
Hạt châu màu đen, chất đục, xem chẳng có giá trị chút nào nhưng nó phát xuất một mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm đó là một thứ giải độc cực kỳ linh nghiệm. Không lâu lắm Nhuế Vĩ tỉnh lại.
Cao Mạt Dã mừng vô tưởng quàng tay qua cổ chàng, rên bên tai :
- Đừng nói năng chi hết, tìm cách thoát nạn!
Hương da thịt từ người nàng bốc ra, da thịt nàng chạm vào da thịt chàng.
Nhuế Vĩ bất giác nghe lòng rạo rực, trong phút giây mất bình tĩnh chàng vòng tay ôm ghì nàng.
Bỗng cỗ xe nhảy vồng lên rồi chao chao, đảo đảo, thoạt bồng lên, thoạt hụp xuống. Xe đang trải qua một đoạn đường gồ ghề.
Nhuế Vĩ giật mình buông nàng ra, tự mắng mình không kềm lòng nổi, hành động sổ sang. Nhớ lại hiện cảnh chàng cắn đầu lưỡi, vận khí, soát lại mọi cảm giác, mọi bộ phận trong người nhưng chàng lộ vẻ thất vọng.
Cao Mạt Dã nhìn thần sắc của chàng lấy làm lạ hỏi :
- Đại ca làm sao đó? Hãy tìm cách thoát nạn đi!
Nhuế Vĩ lắc đầu :
- Khí lực đâu còn nữa mà toan tính cái chi!
Cao Mạt Dã biến sắc :
- Chân lực của đại ca tiêu tan hết rồi sao?
Nhuế Vĩ không đáp cố gắng vận khí lên đan điền. Mặt chàng đỏ bừng lên dần dần.
Cao Mạt Dã biết là vô vọng thở dài thốt :
- Đại ca đồng dạng với tiểu muội rồi! Làm sao? Làm sao bây giờ?
Trong khi đó xe cứ lướt đi. Một lúc sau xe dừng lại. Hắc Tâm Bất Hối Trịnh Tất Thắng vẹt rèm xe gọi :
- Tới nơi rồi! Xuống đi!
Lão thấy Nhuế Vĩ quắc mắt liền bật cười hắc hắc hỏi :
- Ngươi tỉnh lại rồi à?
Lão không tỏ vẻ gì kinh ngạc, mường tượng biết trước thế nào rồi Nhuế Vĩ cũng tỉnh lại. Biết như vậy lão cũng phải hiểu luôn là Nhuế Vĩ mất hết kháng lực.
Một người chực sẵn đâu đó bước tới hỏi :
- Ai đến đó Trịnh đại ca?
Trịnh Tất Thắng cười lớn :
- Ngươi đoán xem nào!
Người đó cười hì hì :
- Tiểu đệ biết gì mà đoán.
Trịnh Tất Thắng đưa tay bào xe, mỗi tay nắm một người nhấc hổng lên đem ra ngoài. Lúc đó trời tối Trịnh Tất Thắng bảo :
- Lão đệ theo ngu huynh vào nhà mà xem. Cả hai không xa lạ gì với lão đệ!
Người đó cười vang :
- Ai mà là người quen của Hoa Lão Yêu này?
Cao Mạt Dã nghe thinh âm đó rất quen. Người ấy lại xưng là Hoa Lão Yêu nàng biết ngay chính là một trong Hoa môn Thất Độc, người đã chạm chưởng với nàng tại Bắc Kinh ngày nọ.
Trong nhà đèn đốt sáng, giữa gian khách sảnh có một chiếc bàn dài, Trịnh Tất Thắng đặt Cao Mạt Dã và Nhuế Vĩ lên mặt bàn rồi cười lớn hỏi :
- Hoa lão đệ nhận ra chưa?
Hoa Lão Yêu kêu lên thất thanh :
- Chúng! Ạ! Thì ra bọn chúng!
Trịnh Tất Thắng đắc ý vô cùng :
- Hôm trước ta nghe lão đệ cho biết Cao tiểu thơ trúng "Ma Lam Độc" của Tôn huynh đệ ta nghĩ là thế nào nàng cũng tìm đến lão Sử Bất Cựu nhờ chữa trị, ta liền đến Cư Dung Quan chờ đón, bất ngờ lại gặp. Ta dùng một kế mọn lừa được chúng, bắt đưa về đây. Cũng nhờ lão đệ cho biết tin tức đó!
Hoa Lão Yêu hỏi :
- Rồi Trịnh đại ca định xử trí chúng như thế nào đây?
Trịnh Tất Thắng đáp :
- Cao tiểu thơ do ta định đoạt còn gã nam nhân kia để lão đệ xử trí. Hiện tại hắn hít phải "Thần Tiên đảo Dị Hương" của ta, tuy hắn tỉnh lại song mất cả nội lực, phải chờ đến mười ba hôm sau hắn mới khôi phục nguyên trạng được. Lão đệ cứ hành hạ hắn, báo thù cho những người chết. Ta quyết không nói gì đâu!
Hoa Lão Yêu cười lớn :
- Đa tạ đại ca!
Đoạn lão chụp Nhuế Vĩ.
Thấy lão toan phân rẽ Nhuế Vĩ với nàng Cao Mạt Dã hét :
- Buông tay ra! Ngươi dám động đến chân lông chàng ta sẽ cho ngươi dở sống dở chết ngay!
Hoa Lão Yêu ngẩng mặt lên không cười cuồng dại, cười một lúc rồi mới thốt :
- Tiểu thơ ơi! Tiểu thơ là con cá trên thớt, miếng thịt cạnh miệng hùm còn hăm dọa ai làm chi? Tự mình chưa chắc sống được bao nhiêu ngày nữa lại mong bảo vệ kẻ khác! Buồn cười quá đi thôi.
Lão quét tay đánh Nhuế Vĩ văng ra xa ngoài ba trượng.
Cao Mạt Dã thấy rõ, bị hất như vậy hẳn là Nhuế Vĩ phải đau đớn lắm, chàng đau xác còn nàng thì đau lòng, niềm giận sôi lên, nàng hét :
- Hoa Lão Yêu! Nếu chẳng có độc chưởng của ngươi thì ta không hề bị "Hàm Sa Xạ Ảnh" của các ngươi gây tổn hại như thế này. Ta mà cử động được như thường thì ngươi có bao nhiêu mạng cũng mất hết từ lâu!
Hoa Lão Yêu cười lạnh :
- Rất tiếc sự tình hoàn toàn trái ngược giả thuyết của tiểu thơ! Nếu thức thời một chút thì hiện tại tiểu thơ nên câm nín, đừng buông lời hăm dọa gì cả.
Lão cười dại, niềm đắc ý dâng cao cực độ.
Cao Mạt Dã tiếp :
- Hôm nay nếu ngươi buông tha đại ca ta thì ta hứa trong tương lai sẽ trợ giúp ngươi ba lần, bất cứ về việc chi, ta trợ giúp vô điều kiện.
Hoa Lão Yêu thoáng kinh ngạc bật cười khan đáp :
- Tiểu thơ nói thế lão phu tin lắm, song sau mấy hôm nữa tiểu thơ sẽ chết vì chất "Ma Lam Độc", lúc đó còn ai đâu trợ giúp lão phu ba lần?
Cao Mạt Dã trầm ngâm không đáp. Hoa Lão Yêu tiếp luôn :
- Cho nên lão phu khuyên tiểu thơ nên tự lo liệu cho chính mình là hơn, đừng chiếu cố đến tiểu tử này làm gì. Hắn sát hại năm huynh đệ của lão phu, mối thù đó không thể không báo phục.
Bỗng Trịnh Tất Thắng hỏi :
- Hoa lão đệ nói sao? Cao tiểu thơ chỉ còn sống được mấy hôm nữa thôi à?
Hoa Lão Yêu gật đầu :
- Từ lúc trúng "Ma Lam Độc" thì nàng có thể sống thêm mười lăm ngày nữa, nhưng nàng đã vượt hành trình qua bảy hôm rồi thì chỉ còn lại tám hôm. Qua thời gian đó nàng phải chết là cái chắc.
Trịnh Tất Thắng trầm giọng :
- Không có cách gì cứu giải sao?
Hoa Lão Yêu đáp :
- Luận về dụng độc thì có thể bảo Hoa môn hiện nay là vô địch trên giang hồ. Không có chất độc nào Hoa môn không hiểu hoặc không giải trừ được. Nhưng đối với "Ma Lam Độc" Hoa môn đành bó tay!
Trịnh Tất Thắng thở dài :
- Nói như vậy thì thời gian ta lợi dụng Cao tiểu thơ quá ngắn!
Cao Mạt Dã không hiểu lão nhân lợi dụng nàng như thế nào. Nàng thầm nghĩ nếu bức bách cực độ thì nàng sẽ cắn lưỡi tự tử.
Hoa Lão Yêu cười nhẹ :
- Vị tất là như vậy! Tuy ngắn thời gian song giá trị thì dài. Tám hôm lợi dụng thực ra không phải ít đâu!
Trịnh Tất Thắng tiếp :
- Bổn ý của ta là muốn đưa Cao tiểu thơ sang Y Ngô Quốc...
Hoa Lão Yêu lắc đầu :
- Nếu Cao tiểu thơ còn sống mà đại ca đưa nàng sang đó thì cái giá trị công lao phải lớn lắm. Nhưng, đưa một xác chết đến nơi thì ai là người trả thù lao cho đại ca? Đừng làm một việc vô ích!
Vừa lúc đó có tiếng chân người vang lên rầm rập. Hơn mười người vận áo ngũ sắc tiến vào. Màu áo sặc sở chơm chớp dưới ánh đèn trông kỳ ảnh, ngụy dị lạ! Họ mang rượu thịt vào đặt lên mặt bàn.
Lúc đó Trịnh Tất Thắng đã bỏ chiếc áo màu xám vận chiếc khác sặc sỡ hơn.
Lão bế Cao Mạt Dã đặt nàng lên một chiếc ghế, cười bảo :
- Ăn đi tiểu thơ, đừng nhịn đói mà xấu xí mất.
Cao Mạt Dã đành để mọi người bày bố, không làm sao kháng cự được. Từ nhỏ được nuông chiều thành thói quen ngang ngạnh, khi nào nàng chịu nhục như thế này được! Nhưng không chịu được thì làm gì được? Nàng bật khóc, ngồi thừ ra đó. Tuy nhiên chốc chốc nàng nhìn sang phía Nhuế Vĩ.
Hoa Lão Yêu ngồi xuống cạnh Nhuế Vĩ, mười mấy người kia cũng lần lượt ngồi. Trịnh Tất Thắng thốt :
- Vất vả suốt ngày nay, đói ghê! Bây giờ ăn, ăn rồi tính gì hãy tính!
Lão cầm đũa trước. Cả bọn cùng ăn, ngốn như hổ đói, chỉ có Hoa Lão Yêu là ăn cầm chừng. Hoa Lão Yêu bàn :
- Sao cho bằng đưa Cao tiểu thơ trở về trả cho phụ thân nàng. Thù lao không nhỏ đâu!
Trịnh Tất Thắng cau mày :
- Nói thế là nghĩa gì?
Hoa Lão Yêu mỉm cười :
- Phải biết Cao tiểu thơ là con gái cưng của Đại tướng quân, nếu mất con mà tìm được con lão dám chia nửa gia tài cho người đưa con lão về! Ngoài ra lão còn trợ giúp khá nhiều việc quan trọng!
Trịnh Tất Thắng gật gù :
- Có lý! Song phải làm cách nào đây? Mình phải nghĩ đến một kế hoạch lưỡng toàn kỳ mỹ. Bởi dù sao ta cũng là người cướp nàng, cướp nàng rồi đem đi trả chắc gì người ta tha tội mà hòng được thưởng công!
Hoa Lão Yêu rót cho Trịnh Tất Thắng một chén rượu rồi thốt :
- Cứ yên trí! Tiểu đệ có chủ ý. Bảo đảm là vô sự!
Trịnh Tất Thắng hỏi :
- Chủ ý đó như thế nào?
Hoa Lão Yêu lại rót cho mười mấy người kia mỗi người một chén rượu lão cầm chiếc bình rượu nơi tay tả còn tay hữu nâng chén, rót xong rồi lão cười bí mật thốt :
- Cái chủ ý đó nhất định được lắm. Không thể thất bại được. Dù cho trong phủ Tướng quân cao thủ đông như cây rừng cũng không phương làm hại chúng ta được! Họ chỉ còn cách giương mắt nhìn ta tóm thu tài vật! Ta ngang nhiên chọn mà lấy, chứ không chờ thưởng tứ! Lấy vô số tài vật mà ta chỉ mất một kẻ sắp chết chờ chôn.
Trịnh Tất Thắng mừng lớn hỏi :
- Quả thật có chủ ý tuyệt diệu như vậy à?
Hoa Lão Yêu cười vang :
- Khi nào chủ ý của Lão Yêu lại không tuyệt diệu chứ! Uống! Uống đi, tất cả uống say! Rồi chờ lúc đại phát tài!
Mọi người cùng đưa cao chén rượu, cùng hét to :
- Này! Cạn!
Uống xong, Trịnh Tất Thắng hỏi :
- Bây giờ lão đệ giải thích chủ ý đó cho nghe đi.
Bỗng có tiếng chén bát chạm vào nhau, do tay người quơ chạm, rồi từng tiếng bịch bịch vang lên. Hơn mười người vận y phục sặc sỡ ngã ngửa ra, rơi luôn xuống nền. Trịnh Tất Thắng nghe đau trong bụng cực độ. Lão kêu lên :
- Hoa... Hoa lão đệ! Tại sao lại hạ độc trong rượu?
Hoa Lão Yêu bật cười ghê rợn :
- Cho ngươi biết, ta nào có chủ ý quái gì đâu! Các ngươi không chết thì ta làm sao chiếm được cục thịt béo này! Ta làm sao lập được đại công?
Trịnh Tất Thắng căm hờn :
- Tàn nhẫn! Độc ác!
Lão không duy trì nổi nữa, bật ngửa ra, rơi luôn xuống nền nằm bất động như mười mấy người kia.
Cao Mạt Dã lắc đầu :
- Cái tâm ngươi độc quá!
Hoa Lão Yêu cười rợn :
- Vô độc bất trượng phu! Ta không độc thì làm sao có chỗ đứng dưới gầm trời này? Ta không độc thì ai bảo đảm cái ấm, cái no cho ta trong tương lai? Ta sẽ đưa ngươi đi sang Y Ngô Quốc, ta lập một kỳ công!
Cao Mạt Dã bĩu môi :
- Mang một xác chết giao cho người sao gọi là một kỳ công?
Hoa Lão Yêu cười lớn :
- Các ngươi lầm! Lầm to! Hoa môn từng phối chế ra một loại giải độc dược có thể ngăn chặn "Ma Lam Độc" phát tác trong vòng mấy tháng. Ta thừa thời gian mang ngươi đi giao cho Y Ngô Quốc mà lãnh thưởng. Nắm ngươi trong tay rồi, Y Ngô Quốc mặc tình thao túng phụ thân ngươi.
Vừa lúc đó có tiếng gọi oang oang :
- Lão Yêu! Lão Yêu!
Hoa Lão Yêu ứng tiếng :
- Tứ huynh đó phải không? Tiểu đệ ở đây!
Một người tiến vào. Người đó là tên thích khách có dung mạo hung ác.
Trông thấy y Cao Mạt Dã sững sờ. Y tên là Hoa Tịnh Tâm. Chính y cũng sững sờ nhìn tình huống trước mắt, y hỏi :
- Việc gì thế Lão Yêu?
Hoa Lão Yêu vừa nghinh đón vừa đáp :
- Có gì đâu! Thừa dịp kính họ mỗi người một chén rượu, tiểu đệ cho vào tí độc, họ uống xong là ngã, kể cũng gọn chứ hả?
Hoa Tịnh Tâm kêu lên :
- Trời ơi! Ngươi dám gây thù với bọn Thể Y Giáo à? Giáo chủ của họ biết được thì sao? Trong khi mình cần nhờ đến họ, sao ngươi làm một việc hồ đồ như thế?
Hoa Lão Yêu nheo mắt :
- Tứ ca nhìn xem ai đó?
Hoa Tịnh Tâm nhìn theo tay lão lại kêu lên :
- Cao tiểu thơ?
Hoa Lão Yêu gật đầu :
- Chứ còn ai nữa! Lại có gã kia nữa đó!
Hoa Tịnh Tâm hỏi :
- Ai đâu?
Lão nhìn ra thấy Nhuế Vĩ.
Trong khi đó Nhuế Vĩ từ từ bước tới. Chàng nghiêm giọng thốt :
- Ta đây! Nhuế Vĩ đây!
Hoa Lão Yêu run rẩy :
- Ngươi... ngươi không có hít khói độc Thần Tiên đảo à?
Lão biết khói độc đó rất lợi hại, dù cho ai có công lực cao thâm đến đâu cũng không thể tỉnh lại trong vọng mười ba hôm. Nhuế Vĩ đã hít nó thế mà vẫn còn tỉnh táo như thường thì quả thật là một sự quái dị! Hay Trịnh Tất Thắng nói ngoa?
Cao Mạt Dã reo lên :
- Đại ca tỉnh rồi à? Tỵ