Sau khi ăn được nửa chừng, Ngụy Diễn nói là đã no, rồi xị mặt lên lầu đi ngủ.
Ngụy Tuần hiểu rõ tính nết em trai nhà mình, cũng biết anh ta có lẽ đã nói điều gì khó nghe, bèn quay sang nói với Lí Mộ: “Hồi nhỏ sức khỏe của Ngụy Diễn không tốt, bố mẹ anh lại chiều chuộng nó, thành thử tính tình nó mới như vậy, thích làm gì thì làm.
Nhưng thật ra nó không phải là người có tâm địa xấu đâu.
Nếu nó có nói điều gì không phải, em đừng để bụng nhé.”Lí Mộ quả thực không để trong lòng: “Vâng, em biết rồi, anh ta còn nhỏ tuổi mà.”Có lẽ vì Ngụy Diễn là em trai của Ngụy Tuần, và có lẽ là vì tính cách anh ta hơi trẻ con, nên Lí Mộ chưa bao giờ đối xử với anh ta như với một người lớn tuổi hơn cô.Trông cô nói năng nghiêm chỉnh, không giống như đang nói đùa, khiến Ngụy Tuần không nhịn được cười: “Em biết nó bao nhiêu tuổi rồi không, mà nói nó còn nhỏ.”“Hai mươi tuổi ạ?”Cô cho rằng Ngụy Diễn chắc hẳn chỉ trạc tuổi cô.“Nếu nó nghe thấy những lời này, không biết là sẽ vui mừng hay tức giận nữa đây.”Nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ anh ta đúng là đang tức không thể tả.Ăn sáng xong, Ngụy Tuần không tham gia hoạt động cùng với đám người Nhϊếp Thông mà dẫn Lí Mộ đi leo núi.
Buổi trưa, mọi người cùng nhau ăn cơm, buổi tụ họp lần này liền kết thúc tại đây.
Một số người bắt đầu lục tục lên đường ra về.
Trịnh Yến Yến và Phùng Triều có việc phải giải quyết nên xuống núi trước.“Anh Ngụy ơi, bọn em đi trước nhé, tạm biệt.”Sắc mặt Trịnh Yến Yến nhuốm vẻ mệt mỏi, Ngụy Tuần muốn hỏi thăm cô ta có phải cảm thấy không khỏe ở đâu không.
Tuy nhiên, khi ánh mắt Ngụy Tuần lia đến cần cổ trắng ngần của cô ta thì anh lại thôi: “Ừ, đi đường cẩn thận nhé!”Có lẽ Trịnh Yến Yến mang theo tâm trạng giày vò bản thân, do đó chẳng buồn che giấu vết tích trên cơ thể mình.
“Anh ấy sẽ không quan tâm đâu.” Cô ta đã tự nhủ như vậy, nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy vẻ thản nhiên của anh, cô ta lại cảm thấy bản thân như đang vùi trong lò luyện ngục.Trịnh Yến Yến không thể để người khác nhận ra sự thảm hại của mình, bèn e thẹn khoác cánh tay Phùng Triều.
Chỉ là, cử chỉ tình tứ thân mật này của cô ta lại khiến Phùng Triều lo sợ, bèn cẩn thận đưa cô ta rời khỏi đó.
Mọi người hâm mộ dõi theo bóng lưng đầy tình cảm của hai người.Lữ Thanh Thanh đứng bên cạnh Lí Mộ, ghé vào tai cô thì thầm: “Tiểu Mộ, cô có nhìn thấy vết “dâu tây” trên cổ Trịnh Yến Yến không? Cô nói xem, Phùng Triều cuồng nhiệt là thế, chẳng phải Trịnh Yến Yến sẽ không bị cô đơn khi ở trên giường sao?”Lí Mộ vẫn còn mù tịt về vấn đề này: “Trên người cô ấy đâu có dâu tây.”Trông vẻ mặt của Lí Mộ không phải là đang giả vờ, Lữ Thanh Thanh liếc nhìn Ngụy Tuần và Nhϊếp Thông đang đứng bên cạnh cô, sau kéo cô sang một bên khẽ khàng giải thích.
Lí Mộ nghe xong mới chợt hiểu ra, bất giác nhìn về phía Ngụy Tuần, thấy anh đang trò chuyện với Nhϊếp Thông giống như không có chuyện gì xảy ra.Nom Lí Mộ ngu ngơ như vậy, Lữ Thanh Thanh lại cố gắng kìm “máu bà tám” của mình.
Thật ra, so với Trịnh Yến Yến cao ngạo trong sáng, cô ấy càng tò mò một người bình thường nho nhã, lịch sự, thận trọng và luôn tiết chế như Ngụy Tuần sẽ như thế nào khi ở trên giường hơn.Một vết “dâu tây” lờ mờ giống như tà váy mỏng manh của người đẹp bị gió thổi bay, rõ ràng chỉ lộ ra bắp chân nõn nà, nhưng cũng đủ khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.Thế nhưng đôi khi, nó cũng là thuốc giải độc, để loại bỏ chất độc và cứu vớt trái tim đã chết khô sống lại.Chẳng mấy chốc đã đến ngày tựu trường của Đại học C.
Tiệm sách Sơn Hổ không còn vắng vẻ như trước nữa, tốp năm tốp ba các cô cậu sinh viên tràn trề sức trẻ bắt đầu thường xuyên qua lại trên con phố cổ trước cửa tiệm.
Mỗi buổi chiều tà trước khi sắp đóng cửa, Lí Mộ sẽ cầm chổi quét sạch lá rụng trước hiên.
Nhìn lá rụng biết mùa thu đến, mùa thu thật sự đã đến rồi.“Chị Tiểu Mộ ơi.”Một ngày nọ, khi cô đang quét sân thì có một nam sinh cao gầy cách đó không xa, gọi to tên của cô.
Lí Mộ vừa ngẩng đầu lên nhìn liền nhận ra người quen, lập tức nở nụ cười, nói: “Thiên Nhất, sao em lại đến đây?”Hứa Thiên Nhất cầm theo một chiếc hộp trên tay: “Đây là thịt tương dưa cải mẹ em làm, và dặn em mang cho chị.”“Dì Giang khách sáo quá, lại làm phiền em cất công mang đến tận đây cho chị nữa chứ.” Lí Mộ đang chuẩn bị đóng cửa, trong tiệm cũng đã hết khách.
Cô mời Hứa Thiên Nhất ngồi xuống ghế sô pha, sau đó rót một cốc nước ấm, đưa cho cậu.Hứa Thiên Nhất đặt hộp thức ăn lên bàn: “Hôm nay em mới đến trường học, tiện đường nên ghé vào thôi ạ.
Tuần này chị có rảnh không chị Tiểu Mộ? Mẹ em cứ nhắc chị suốt, bảo chị đến nhà em ăn cơm.”“Tuần này chị phải trông cửa tiệm mất rồi.
Để cuối tháng đi, cuối tháng chị được nghỉ.”“Vâng, vậy em về sẽ nói lại với mẹ em một tiếng.”Họ say sưa trò chuyện trong cửa hàng, không để ý có hai cô gái đang đứng thập thờ ngoài cửa.“Cô gái kia là ai vậy? Tử Kha, cậu có quen cô ta không?” Ngụy Vi đội mũ, đeo kính đen, không muốn để người khác nhận ra mình.
Ngặt nỗi, mặt trời đã sắp sửa xuống núi, cô ấy ăn mặc thế này trông thật kỳ cục.
Người đi đường đều không khỏi tò mò liếc nhìn họ.
Ngụy Vi chốc chốc lại thò đầu nhìn hai người đang ngồi bên trong tiệm.
Bình thường Hứa Thiên Nhất luôn lạnh nhạt với cô ấy, nhưng lúc này lại đang tươi cười hòa nhã.
Điều đó đã khiến cô ấy bực mình, rất muốn nổi đóa, có điều lại sợ cậu không vui, nên đành phải cố gắng ghìm cơn giận.Mộ Tử Kha rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Lí Mộ ở đây.
Cô ta không thích Hứa Thiên Nhất, và chỉ đơn giản là đi cùng Ngụy Vi đến tiệm sách này.
Tuy nhiên, thấy hai người họ chuyện trò vui vẻ, cô ta lại cảm thấy ngứa mắt.“Mình có quen chị ta.” Cô ta nói.Ngụy Vi quay đầu lại, khuôn mặt xinh xắn viết đầy vẻ bực tức: “Chị ta là ai?”Hứa Thiên Nhất ra khỏi tiệm sách, đúng lúc bắt gặp Ngụy Vi đang lén la lén lút đứng núp sau bức tường.
Cậu trưng ra vẻ mặt hết nói nổi, và cất tiếng gọi cô: “Ngụy Vi, cậu lại theo dõi tôi làm gì hả?”Biết mình đã bị phát hiện, Ngụy Vi miễn cưỡng đi ra, tháo cặp kính râm xuống, lầu bầu nói: “Ai bảo cậu không chịu đi ăn tối với tôi.
Hỏi cậu đi đâu cậu cũng chẳng trả lời, ra vẻ bí hiểm.”“Tôi bận lắm, còn có thí nghiệm phải làm.” Hứa Thiên Nhất đi về hướng trường học, lại thấy Ngụy Vi vẫn đứng đó.
Cậu nhìn cô ấy với ánh mắt khó hiểu: “Chẳng phải cậu nói muốn rủ tôi đi ăn tối với cậu sao?”Ngụy Vi vốn đang bực bội, nhưng vừa nghe thấy thế liền hớn hở ra mặt.
Cô khẽ đưa mắt ra hiệu cho Mộ Tử Kha vẫn đang trốn sau bức tường.
Cô ta đưa tay làm động tác “OK”.
Bấy giờ Ngụy Vi mới yên tâm chạy đến chỗ Hứa Thiên Nhất: “Cậu muốn ăn gì?”“Cậu muốn ăn