Khi Ngụy Tuần về tới biệt thự nhà họ Ngụy, cơm nước đã bày biện xong xuôi trên bàn, mọi người đều đang đợi anh.Ăn cơm xong, anh đưa ông cụ Ngụy về phòng nghỉ ngơi, rồi rời đi.
Từ Nhược Chi đã quét dọn sạch sẽ phòng của anh, ngày này những năm trước anh đều ngủ lại đây.
Nghe anh nói phải về căn hộ của mình, bà ấy lấy làm ngạc nhiên: “Có việc gì không thể đợi đến ngày mai giải quyết được hả con?”Ngụy Tuần đáp: “Có một người bạn đang đợi con.”Sự nhạy cảm mách bảo với Từ Nhược Chi rằng người bạn đó không phải là một người bạn bình thường.
Tuy nhiên, bà ấy không gặng hỏi nữa.
Sau khi Ngụy Tuần đi, bà ấy kéo Ngụy Diễn lại: “Con thường hay đến chỗ anh con, gần đây có phải anh con đang hẹn hò với cô nào không?”Ngụy Diễn không muốn kể cho bà ấy chuyện của Ngụy Tuần và Lí Mộ: “Cái này sao con biết được.
Mẹ cũng biết tính anh con còn gì, anh ấy không nói, con làm sao dám hỏi anh ấy.”“Ngụy Tuần không nói với con thì con cũng không phát hiện được điều gì à? Dạo này anh con rất ít khi về nhà, ngoài công việc ra thì còn bận gì nữa.
Con đấy, có thể hiểu chuyện một chút được không hả, biết san sẻ nỗi lo với mẹ đi.
Nếu rảnh rỗi thì bớt tụ tập đàn đúm với đám bạn rượu chè bê tha của con cho mẹ nhờ.”“Ây da, bà Từ à, bà bớt nhọc lòng lo nghĩ đi ạ.
Nếu anh con thật sự muốn hẹn hò với ai thì chắc chắn sẽ đưa về nhà ra mắt mẹ mà.
Đã bao giờ anh ấy khiến mẹ lo lắng chưa, con thấy mẹ nhàn rỗi quá đây mà.
Mẹ không có việc gì làm thì đi mua sắm hoặc đi du lịch với các chị em của mẹ đi ạ.
Ngoan nào.”“Thằng bé này, ăn nói chả biết trên dưới gì cả.” Từ Nhược Chi bực mình đánh vào vai Ngụy Diễn một cái.
Anh ta lại nói thêm dăm ba câu nữa là đã khiến bà ấy xao nhãng, quên luôn việc hỏi tiếp chuyện của Ngụy Tuần.Không phải là anh ta bao che cho anh trai mình, mà là nếu Từ Nhược Chi biết được Ngụy Tuần đang hẹn hò với một người như Lí Mộ, chắc chắn bà ấy sẽ đứng ngồi không yên.
Anh ta chẳng qua là đang đợi hai người đó chia tay mà thôi.
Bởi lẽ anh ta tin chắc rằng đó chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Tốt nhất là Từ Nhược Chi vĩnh viễn đừng nên biết chuyện này.Khi Ngụy Tuần về đến căn hộ, Lí Mộ đã đi ngủ.
Cơ thể nhỏ bé của cô rúc trong chiếc chăn trên chiếc giường lớn.
Anh đi tới ngồi xuống bên giường, nhìn cô ngủ ngon lành, hơi thở chậm rãi đều đặn.
Thấy tóc cô lòa xòa trên má, anh nhẹ nhàng vén sang hai bên tai cho cô.Lí Mộ vẫn ngủ say sưa, hoàn toàn chẳng hề hay biết.
Không biết cô đã mơ thấy gì mà chép miệng một cái, trái tim Ngụy Tuần dường như tan chảy.
Anh ngắm cô một hồi, sau đó tắt đèn phòng, cầm quần áo đi vào phòng tắm.Tắm rửa xong, anh nằm xuống một bên giường.
Đây không phải là lần đầu hai người nằm chung giường, nhưng cảm giác đã không giống với lần trước.
Anh nhè nhẹ ôm cô từ phía sau, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ theo mùi hương thoang thoảng trên tóc cô.Ý thức dần dần trở nên mơ hồ, đúng lúc sắp đi vào giấc ngủ, đột nhiên có tiếng chuông vang lên trong căn phòng yên ắng.
Lí Mộ giật mình tỉnh giấc, cơ thể khẽ run lên, hai mắt cô bỗng sáng bừng, đang định đứng dậy thì phát hiện có một cánh tay vòng qua eo mình.“Ngụy Tuần?”“Ơi?” Giọng anh trầm khàn, âm cuối hơi cao.“Anh về hồi nào vậy? Sao không đánh thức em.”Tiếng chuông vẫn đang ngân nga trong phòng, Ngụy Tuần không trả lời câu hỏi của cô.
Anh thả lỏng vòng tay đang ôm chặt eo cô: “Điện thoại của em reo kìa, mau nghe đi.”Lí Mộ đưa tay lần mò điện thoại trên đầu giường rồi tắt chuông báo thức, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Cô đặt điện thoại về chỗ cũ, sau đó rúc người vào lại trong chăn.
Ngụy Tuần tưởng là có người gọi cho cô: “Không cần nghe điện thoại à?”Cô ló nửa đầu ra khỏi chăn, đáp: “Không phải cuộc gọi, mà là em đặt báo thức, sợ anh không về em sẽ ngủ quên mất.”“Chẳng phải anh đã dặn em là buồn ngủ thì cứ ngủ sao.” Anh biết cô có thói quen ngủ sớm, nên đã cố ý dặn cô nếu buồn ngủ thì đi ngủ trước.Ngụy Tuần vuốt ve gò má mịn màng mềm mại của Lí Mộ.
Đây hoàn toàn là một hành động rất bình thường, nhưng trong đêm khuya thanh vắng và trên chiếc giường ấm áp này, hành động đó trở nên có phần khác thường.Đôi mắt long lanh của cô nhìn anh chăm chú, không hề trốn tránh hay che giấu: “Em ngủ rồi đấy chứ, vừa ngủ vừa đợi anh.”Lí Mộ không phải trẻ vị thành niên, từ lúc anh chủ động đề nghị cô ngủ lại căn hộ của anh, cô đã hiểu rằng hai người họ sẽ xảy ra chuyện gì.Anh nhìn thẳng vào đôi mắt hoàn toàn không có sự sợ hãi hay băn khoăn của cô, cô luôn tin tưởng anh vô điều kiện.Sau đó, anh bất ngờ hôn cô.
Nụ hôn này không còn từ tốn như mọi khi.
Anh cạy mở đôi môi đang khép chặt của cô, chiếc lưỡi mềm mại hung hăng tiến vào cuốn lấy đầu lưỡi cô, khuấy động trái tim cô.
Lí Mộ chưa từng thấy Ngụy Tuần cuồng nhiệt như này, lưỡi cô trở nên tê dại, lại lóng ngóng không biết phải làm thế nào.
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt cô, rạo rực và ngứa ngáy, hô hấp của cô càng lúc càng dồn dập.
Cảm giác lạ lẫm khiến Lí Mộ căng thẳng cực độ, vừa hé mắt ra liền bắt gặp ánh mắt si mê, mơ màng của anh.Lí Mộ thật sự rất thích đôi mắt của Ngụy Tuần.Trong đêm khuya thanh tĩnh, lần đầu tiên cô nhìn thấy con sóng lớn dâng trào trong đôi mắt anh, và còn là do cô gây ra.
Trái tim cô không ngừng run lên, khóe mắt nóng rực.Cô khẽ đẩy anh ra, khó khăn lắm mới có thời gian nói được một câu: “Anh, nhẹ một chút.”Giọng cô hơi run, lại e ấp mà êm ái.Ngụy Tuần dừng lại chốc lát, nhìn hai gò má ửng hồng, khuôn mặt mềm mại đầy vẻ thẹn thùng của cô, một cảm giác khác lạ xâm chiếm trái tim anh.
Anh không rõ đó là gì, mà chỉ muốn tiếp tục hôn cô: “Ừ, em đừng sợ nhé.”Nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi xuống trán, khóe mắt và hai má cô.
Tuy nhiên, khi hôn đến đôi môi đỏ mọng của cô, anh lại trở nên mất kiểm soát.Tiếng rên của Kiều Mộ bị anh ngậm vào trong miệng, anh nhỏ giọng rì rầm: “Tiểu Mộ, đừng sợ.”***Mùa đông mà Lí Mộ hằng mong ngóng cuối cùng cũng đã đến.Trong tiệm sách Sơn Hổ đang bật điều hòa ở nhiệt độ cao, vào một buổi chiều mùa đông biếng nhác, khách đến chọn sách đông nghịt nhưng bầu không khí trong tiệm sách vẫn rất yên tĩnh.
Thời tiết khá hanh khô, bụi mịn bay trong nắng, Lí Mộ bưng cốc trà nóng bằng hai tay, dù đang ở trong nhà nhưng cô vẫn ăn mặc kín cổng cao tường.
Cô rụt cổ vào trong áo lông, lơ đãng đọc quyển sách để trên bàn, cả buổi mới lật xem được một trang.Tiết Bán Mộng mở cửa đi vào, mang theo hơi lạnh rùng mình.
Lí Mộ đang ngồi bên quầy thu ngân lại rúm ró hơn.
Tiết Bán