"Mẹ ơi, con không thích dì Hàm!"
Tiếng nói non nớt của Tử Hiên vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, Hứa Giai Kỳ ngừng kể chuyện cho bé, trong lòng có đủ dư vị, không biết phải hình dung thế nào.
Con gái của nàng nói con bé không thích mẫu thân của nó, nàng phải cảm thấy như thế nào đây?
"Tại sao con lại không thích dì Hàm?"
"Dì ấy mắng mẹ, còn đánh con nữa, cách dì ấy nhìn mẹ, con cũng không thích lắm."
"Dì ấy nhìn mẹ như thế nào?"
"Kiểu như rất phiền ấy." Tử Hiên nhăn mặt: "Con không thích dì ấy ở đây, mẹ bảo dì ấy về nhà của mình đi!"
"Hiên nhi, có nhiều chuyện đến khi con lớn lên con mới có thể hiểu được."
Hứa Giai Kỳ kéo Tử Hiên vào lòng, dịu dàng xoa lưng bé, ôn giọng thì thầm: "Dì Hàm đối với mẹ và cả con đều rất quan trọng, dì Hàm ở đây, là mẹ muốn như vậy, lẽ nào Hiên nhi không thể chiều mẹ một lần sao?"
Tử Hiên cúi đầu xuống, ũ rũ nói: "Nếu dì Hàm đối với mẹ con chúng ta quan trọng sao đến bây giờ dì ấy mới chịu xuất hiện chứ?"
Hứa Giai Kỳ sững người, nàng mím nhẹ môi dưới, lảng tránh câu hỏi của Tử Hiên: "Hiên nhi ngoan, tối rồi, ngủ đi, mai con còn đi học nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy mẹ không trả lời, Tử Hiên cũng không hỏi nữa, chôn đầu vào ngực mẹ mà ngủ. Hứa Giai Kỳ như thường lệ hát để dỗ Tử Hiên ngủ, đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của bé con bên tai, mới ngừng hát.
"Hiên nhi, ngủ ngon..."
Hứa Giai Kỳ đặt lên trán bé con một nụ hôn, sau đó xoay người đi xuống giường, cẩn thận đóng cửa phòng của bé con lại.
Xuống dưới phòng khách, Hứa Giai Kỳ cảm nhận được có người vẫn còn ở bên trong phòng khách.
"Hàm, em có thể lên phòng chị ngủ, chị sẽ sang phòng Hiên nhi ngủ."
"..."
"Chị đã thay hết drap giường, áo gối và chăn rồi, em không cần lo."
Lúc này Ngô Triết Hàm mới chịu đứng dậy, nói: "Tôi có điểm khát."
"A, vậy chị đi rót nước cho em."
Hứa Giai Kỳ chầm chậm xoay người lại, mò mẫm bước vào trong nhà bếp, tìm công tắt đèn, sau đó mới tiến đến chỗ tủ lạnh.
Ngô Triết Hàm cũng đi theo phía sau, nhìn thấy Hứa Giai Kỳ so với trước gầy thêm một vòng, nhưng đã vui vẻ hơn nhiều so với trước kia.
Có phải ở bên nàng, nàng ấy mới không vui như vậy hay không?
Nhìn lên lầu, phòng của Tử Hiên đã tối đèn, Ngô Triết Hàm nhíu nhíu mày, đứa nhỏ đó có thật là con của nàng hay không?
Lúc này, Hứa Giai Kỳ đã rót nước xong, đưa cốc nước lạnh cho Ngô Triết Hàm: "Em uống đi, phải ngủ sớm đấy."
Ngô Triết Hàm đón lấy cốc nước, uống một ngụm, hỏi: "Chị và Đới Manh sao lại sống chung vậy?"
"À, chị thuê nhà của Đới Manh." Hứa Giai Kỳ bận rộn chuẩn bị thức ăn để nấu bữa sáng cho Tử Hiên: "Khu nhà này có hơi vắng vẻ, chị ấy thường đến đây mỗi tối để bảo vệ Hiên nhi."
Chiếc váy trắng ngắn đến đầu gối, khi di chuyển vô tình để lộ bắp đùi trắng nõn, mềm mại như tơ lụa. Làn tóc dài ngắn đều ngang tới phần gáy ở cổ, lộ phần thịt trắng như tuyết, hơi ngã sang nâu, có lẽ là do cháy nắng mà ra. Dây áo mỏng hơi tuột xuống khi cúi xuống lấy một thứ gì đó từ kệ tủ phía dưới, đôi vai trần gầy guộc, nhưng không kém phần gợi cảm.
Ngô Triết Hàm nhíu nhíu mày, đặt cốc nước lạnh xuống bàn, bước đến gần Hứa Giai Kỳ loay hoay tìm cái nồi nhỏ để nấu một ít cháo dinh dưỡng cho Tử Hiên.
Cảm thấy thắt lưng bị ai đó giữ lấy, Hứa Giai Kỳ giật mình, định hét lên thì miệng bị một bàn tay che lấp, chỉ có thể giãy dụa một chút.
"Đừng động."
Nghe thấy tiếng nói của Ngô Triết hàm ở phía sau, lưng Hứa Giai Kỳ một trận tê lạnh, cảm giác sợ hãi nhen nhóm từ sâu trong huyết quản.
Thân thể bị đẩy mạnh xuống sàn nhà lạnh như băng, Hứa giai Kỳ bất giác run lên, hai tay đặt ở trước ngực, cảnh giác đối với hành động bất thường này của Ngô Triết Hàm.
Ngô Triết Hàm quỳ xuống dưới sàn, chồm người đến, tay giữ lấy đầu vai của Hứa Giai Kỳ, phả hơi thở nóng hổi vào gáy nàng.
"H...Hàm..."
Ngô Triết Hàm nhếch môi cười, kéo dây áo của Hứa Giai Kỳ xuống, bộ vị trước ngực mềm mại hiện ra trước mắt.
"Cô thanh cao như vậy để làm gì?" Ngô Triết Hàm cúi xuống, thấp giọng bên tai Hứa Giai Kỳ thì thầm: "Chẳng phải đêm nào cũng ở bên cạnh họ Đới đó sao? Chị cần gì phải làm ra vẻ e thẹn như vậy chứ?"
"Hàm, em nói cái gì thế?"
"Đừng giả vờ không biết." Ngô Triết Hàm chen chân vào giữa hai chân Hứa Giai Kỳ, ngậm lấy vành tai trắng nõn của nàng: "Bây giờ tôi đang rất chịu, cô cũng đã biết phải làm gì rồi chứ?"
"Hàm, đừng làm vậy!" Hứa Giai Kỳ ghìm lấy vai của Ngô Triết hàm: "Coi như chị xin em, em đừng làm như vậy!"
Ánh mắt của Ngô Triết Hàm đanh lại, Hứa Giai Kỳ chưa từng từ chối yêu cầu của nàng, lần này lại sẵn sàng bác bỏ, có phải là muốn giữ thân cho nữ nhân họ Đới đó hay không?
Trong mắt lóe lên một tia giận dữ, Ngô Triết Hàm dùng sức xé rách chiếc váy ngủ của Hứa Giai Kỳ, nâng người Hứa Giai Kỳ lên một chút, hung bạo cắn vào tuyến thể sau gáy.
Omega tin tức tố lan tỏa khắp gian bếp nhỏ, ngọt đến chết người, Ngô Triết Hàm càng thêm kích động, không một lời báo trước tiến thẳng vào trong cơ thể Hứa Giai Kỳ.
Hứa Giai Kỳ trợn to mắt, hai vai run lên vì đau, thân thể sáu năm chưa từng khai mở lại bị đối phương hung hăng trừu sáp, tuyến thể đau nhức, chảy ra một ít máu đỏ.
"Ha, còn có lạc hồng?" Ngô Triết Hàm mỉa mai cười: "Người ngoài không biết còn nghĩ cô lần đầu mở thân."
Đối với những lời mỉa mai này của Ngô Triết Hàm, Hứa Giai Kỳ đã sớm quen, nàng run lên vì đau, thân thể co quắp lại, nước mắt cũng tràn ra khỏi khóe mi.
"Đừng làm ra vẻ đáng tháng đó!"
Ngô Triết Hàm gắt lên, động thân mạnh mẽ hơn, đem Hứa Giai Kỳ ấn mạnh dưới thân, muốn đem vai của nàng bóp vỡ.
Hứa Giai Kỳ đưa tay che miệng lại, ngăn tiếng thét đau đớn thoát ra ngoài, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống như đê vỡ, nhắm chặt mắt cắn răng chịu đựng cơn