"Mẹ ơi ~ mẹ ơi ~"
Thân thể bị lay đến chóng mặt, nhưng mắt lại vô pháp mở ra được, thân thể nửa điểm sức lực cũng không có, dị thường yếu đuối. Gắng gượng lắm Hứa Giai Kỳ mới có thể mở mắt ra, xung quanh đều là bóng tối bao trùm vây kín, chẳng nhìn thấy một tia ánh sáng nào.
"Hiên nhi, đừng làm phiền mẹ con."
Đới Manh kéo Tử Hiên đang muốn bò lên người Hứa Giai Kỳ xuống, dịu dàng xoa đầu bé: "Mẹ con đang rất cần được nghỉ ngơi."
"Hiên nhi, đừng làm phiền mẹ con."
Đới Manh kéo Tử Hiên đang muốn bò lên người Hứa Giai Kỳ xuống, dịu dàng xoa đầu bé: "Mẹ con đang rất cần được nghỉ ngơi."
"Con muốn ôm mẹ!" Tử Hiên mếu máo nhìn Hứa Giai Kỳ: "Mẹ ơi, mẹ ôm Hiên nhi đi!"
Kéo nhẹ khóe môi nở nụ cười mệt mỏi, Hứa Giai Kỳ khe khẽ thì thầm: "Hiên nhi ngoan, mẹ đang bệnh, lần tới mẹ sẽ ôm con."
Tử Hiên càng thêm buồn bã, cứ giữ chặt góc chăn không chịu buông, đầu cúi thấp xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
"Hiên nhi, con còn phải đi học nữa mà. "Hứa Giai Kỳ khe khẽ nói: "Con đi cùng cô Đới Manh đi, mai mẹ khỏe sẽ dẫn con đi học."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hiên nhi không đi học, Hiên nhi muốn ở nhà chăm sóc mẹ."
Tử Hiên nói xong liền trèo lên trên giường, giữ chặt lấy cái chăn của Hứa Giai Kỳ, nhất quyết không chịu buông.
Thấy Tử Hiên đến gần, Hứa Giai Kỳ liền nghiêng đầu sang bên cạnh, tránh để bé con bị nàng lây bệnh: "Hiên nhi, con không ngoan rồi."
Đới Manh tiến đến ôm Tử Hiên xuống giường, nói: "Con để mẹ con nghỉ ngơi đi nào, không lẽ con muốn mẹ ốm mãi như vậy sao?"
Tử Hiên ũ rũ cúi đầu xuống, gục đầu vào vai của Đới Manh, đôi mắt đen láy to tròn nhìn về phía của Hứa Giai Kỳ.
Hứa Giai Kỳ cảm giác được Tử Hiên đang nhìn mình, liền nâng lên khóe môi, nở nụ cười yếu ớt để bé có thể an tâm đến trường.
"Đi học về Hiên nhi sẽ mua bánh cho mẹ!"
Đới Manh cũng nói: "Hôm nay chị sẽ nghĩ làm một ngày để chăm sóc cho em."
Tử Hiên luyến tiếc nhìn lại một lần nữa mới để Đới Manh dẫn mình ra khỏi phòng, trong mắt bé đều là buồn bã không vui.
Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Hứa Giai Kỳ mới thở hắt ra một hơi, xoay người ôm chặt tấm chăn vào người, cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ.
Nhưng đầu càng lúc càng đau, Hứa Giai Kỳ không cách nào ngủ được, nàng chống tay xuống giường gắng gượng ngồi dậy, mò mẫm tìm lọ thuốc ngủ của mình. Khi tay chạm vào vật thể lành lạnh, bên trên có một hàng chữ nổi, Hứa Giai Kỳ có thể nhận ra được đó là lọ thuốc ngủ của mình, nàng vội vàng đổ thuốc ra tay, cũng không để ý đến liều lượng mình dùng.
Cổ họng có chút ngứa rát, Hứa Giai Kỳ ho vài tiếng mệt nhọc, uống tất cả thuốc trong tay, sau đó lại loay hoay nằm xuống ngủ. Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, Hứa Giai Kỳ mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi thở từ nặng nề chuyển sang nhẹ bẫng, đôi khi lại đột ngột tan biến.
Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, ánh sáng tràn vào trong phòng, tấm rèm mỏng vẫn chưa được kéo qua, trong phòng chìm trong bóng tối âm u, khi tia sáng từ ngoài truyền vào xua đi vài tia không khí bệnh tật.
Tiếng giày ma sát lạt xạt với mặt đất, đưa mắt nhìn người trên giường một lúc, vô tình nhìn thấy bên giường một tí thuốc ngủ rơi vãi.
Ngô Triết Hàm vội đỡ Hứa Giai Kỳ ngồi dậy, vỗ vào mặt nàng hai cái: "Tỉnh! Cô làm cái gì mà uống nhiều thuốc ngủ như vậy?"
Nhưng Hứa Giai Kỳ vẫn không tỉnh lại, nhiệt độ trên cơ thể tăng cao đến bất thường, hai mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi, hơi thở cũng càng lúc càng yếu dần.
"Hiên... Hiên nhi..."
Tiếng Hứa Giai Kỳ thì thầm vang lên, quanh quẩn trong căn phòng.
Ngô Triết Hàm dìu Hứa Giai Kỳ dựa vào lòng mình, vươn tay cầm lấy lọ thuốc ngủ ở trên giường, liếc nhìn nhãn lọ, hai chân mày liền nhíu chặt lại. Thứ thuốc ngủ này vẫn còn có người bán hay sao?
Đem lọ thuốc ném sang một bên, Ngô Trết Hàm đưa tay sờ lên trán Hứa Giai Kỳ, phát hiện trán nàng ấy rất nóng, tay của nàng rút ra một hồi lâu vẫn còn cảm thấy được nhiệt độ quanh quẩn ở lòng bàn tay và kẽ tay.
"Sao lại sốt đến như vậy chứ?"
Ngô Triết Hàm nhướn mày khó chịu, nàng nhìn quanh phòng, không thấy hộp thuốc y tế đâu cả, đành phải để Hứa Giai Kỳ nằm xuống giường, xoay người đi vào nhà tắm.
Lát sau trở ra với một thay nước ấm, Ngô Triết Hàm tìm thêm một cái khăn sạch trong tủ quần áo rồi đem khăn nhún vào nước ấm, vắt khô, lau đi lớp mồ hôi đọng trên trán của Hứa Giai Kỳ.
"Chỉ làm một lần đã sốt thành như vậy rồi." Ngô Triết Hàm lẩm bẩm trong cổ họng: "Vậy ngày thường chị chiều chuộng họ Đới đó như thế nào?"
"Hiên... Hiên nhi..." Hứa Giai Kỳ không biết đang mơ thấy gì, hai chân mày nhíu chặt lại, vẻ mặt rất không thoải mái: "Đừng giết con tôi... Hiên nhi... Hiên nhi..."
Ngô Triết Hàm nhăn trán, đặt khăn lên trán của Hứa Giai Kỳ, nói: "Ngủ đi, con bé được mẹ của nó đưa đi học rồi!"
Cho dù qua bao lâu đi nữa, Ngô Triết Hàm cũng không muốn nhận Tử Hiên là con của mình, với nàng, con bé có phải con nàng hay không cũng không quan trọng, vì nàng không muốn cùng Hứa Giai Kỳ có con.
Tiếng nhịp thời gian chầm chậm trôi qua, gió thổi tung tấm rèm cửa, mang theo sắc trời âm u của trời thu truyền qua cửa kính mỏng.
Mãi mà Hứa Giai Kỳ