Không nghe Ngô Triết Hàm trả lời, Hứa Giai Kỳ còn nghĩ nàng vẫn lạnh, liền đặt tay nàng áp lên má mình, cảm nhận nhiệt độ lạnh như băng từ bàn tay truyền đến.
Ngô Triết Hàm giật mình, muốn ngắn Hứa Giai Kỳ nhưng lại mê luyến cảm giác ấm áp từ làn da mềm mại ấy, một chữ cũng không thoát ra được.
Má Hứa Giai Kỳ sau khi cảm thấy bàn tay của Ngô Triết Hàm đủ ấm thì buông ra, cầm lấy tay còn lại của nàng ấy, dùng tay mình xoa nhẹ vài cái, rồi lần nữa áp lên gò má bên kia, truyền từng đợt hơi ấm vào.
Khi nhận thấy cả hai bàn tay đều không còn lạnh nữa, Hứa Giai Kỳ mới buông ra, nhỏ nhẹ nhắc nhở: "Em đừng nên để tay mình bị lạnh như thế, không tốt đâu, chị sẽ đan cho em một đôi găng tay giữ ấm mới nhé?"
Ngô Triết Hàm chỉ biết ngây ngốc gật đầu: "Ân."
Vừa vặn lúc đó Tử Hiên và Đới Manh cũng trở về, Tử Hiên vừa chạy vừa gọi to: "Mẹ ơi!"
Hứa Giai Kỳ nghiêng đầu nghe ngóng hướng phát ra tiếng nói, sau đó xoay người lại, chuẩn xác ôm được Tử Hiên đang chạy đến.
"Mẹ ơi, con và cô Đới Manh có mua loại kèo gừng mà mẹ thích nè~"
"Đây là thứ mà công chùa nhỏ muốn mua mà không cho mẹ đi theo sao?"
Tử Hiên khúc khích cười, chìa gói kẹo gừng nhỏ ra trước mặt Hứa Giai Kỳ: "Mẹ ơi, mẹ ăn không, con bóc vỏ ra cho mẹ."
"Hảo."
Tử Hiên liền nhanh nhảu bóc lớp vỏ bọc viên kẹo ra, sau đó kiễng chân lên, nói: "Mẹ ơi mở miệng ra."
Hứa Giai Kỳ hoàn toàn nghe theo yêu cầu của Tử Hiên, hơi hé miệng ra, sau đó cảm nhận được trong khoang miệng đều là vị gừng cay nồng.
"Hiên nhi lại đây." Hứa Giai Kỳ lại lấy một viên kẹo gừng trong tay bé, bóc vỏ kẹo ra, uy cho bé: "Ăn kẹo gừng vào sẽ có thể làm ấm cơ thể đấy."
Tử Hiên âm thầm le lưỡi, nó cay chết đi được!!!
Hứa Giai Kỳ lấy một viên, xòe lòng bàn tay ra, nói :"Đới Manh, chị cũng lấy một cái đi."
"Hảo."
Đới Manh cố tình nắm lấy bàn tay của Hứa Giai Kỳ, sau đó mới cầm lấy viên kẹo trong tay nàng.
Hứa Giai Kỳ cũng không quá để ý đến việc Đới Manh nắm tay mình, sau đó cầm lấy viên kẹo khác, xòe tay ra đưa về phía Ngô Triết Hàm.
"Em cũng lấy một viên đi, làm ấm người lại."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Triết Hàm nâng tay cầm lấy viên kẹo, bóc vỏ, cho vào miệng, bị gừng cay xông thẳng vào mũi, nhưng nửa điểm khó chịu cũng không có, khoang miệng không biết khi nào đã nồng đậm vị ngọt thanh.
Hứa Giai Kỳ đứng dậy, ôn nhu hỏi: "Bây giờ Hiên nhi còn muốn đi đâu chơi nữa hay không?"
"Hiên nhi muốn đi nhà ma~"
"Hửm?" Hứa Giai Kỳ chau mày: "Sao con lại muốn vào đó?"
"Hiên nhi nghe bạn kể trong đó có mấy con ma dễ thương lắm, Hiên nhi muốn vào xem." Tử Hiên bắt đầu làm nũng: "Mẹ ơi, mẹ đi với Hiên nhi đi mà ~"
"Nhưng mà..."
Đới Manh nói: "Đừng lo, chị sẽ vào với em và con bé."
Hứa Giai Kỳ vẫn chần chờ, nói thật, nàng cũng rất sợ ma, nếu phải vào đó với đôi mắt không thấy gì, nàng vẫn sẽ rất lo lắng.
Ngô Triết Hàm bên cạnh đột nhiên nói: "Tôi cũng sẽ vào với cô."
Hứa Giai Kỳ có chút kinh ngạc: "Em sẽ đi cùng?"
"Ân."
Lúc này Hứa Giai Kỳ mới bớt sợ một chút, bên tai còn có giọng nói nũng nịu của Tử Hiên, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.
"Hảo, hảo, mẹ sẽ đi với con."
Tử Hiên phấn khích cười to, vỗ ngực cam đoan: "Con sẽ bảo vệ mẹ!"
Hứa Giai Kỳ nhịn không được bật cười: "Hảo, công chúa nhỏ."
....
"Mẹ ơi, hay là chúng ta ra đi ~" (Quỳ với thanh niên =)) )
Tử Hiên bám chặt váy của Hứa Giai Kỳ, mếu máo gào khóc: "Ở đây đáng sợ quá!"
Hứa Giai Kỳ dở khóc dở cười: "Nhưng lúc nãy chẳng phải con đòi vào hay sao?"
"Nhưng mà ma đáng sợ quá, Hiên nhi không muốn vào nữa."
Hứa Giai Kỳ cũng không biết mình đang ở đâu, hỏi Đới Manh: "Chị à, chỗ này là ở đâu vậy? Chúng ta quay lại có được không?"
"Hình như là không." Đới Manh nhìn quanh, nói: "Xung quanh tối quá, chúng ta chỉ có thể đi về phía trước thôi."
Nghe Đới Manh nói xong, gương mặt nhỏ của Tử Hiên chuyển sang trắng bệt, thiếu điều chưa òa khóc thật to mà thôi. Hứa Giai Kỳ đành ôm Tử Hiên lên, vuốt lưng bé cho bé đỡ sợ, đành phải dợm bước đi về phía trước, cẩn trọng lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh.
Chẳng biết từ đâu một đợt gió thổi đến gai người, Hứa Giai Kỳ rụt cổ lại, càng thêm cảnh giác. Dẫu biết ma ở đây đều là giả, nhưng nàng vẫn cảm thấy lo lắng, hai vai đôi khi run lên vì sợ hãi.
Đới Manh liền nhân cơ hội này tiến thêm một bước với Hứa Giai Kỳ, đến gần ôm lấy hai vai gầy của nàng, muốn giúp nàng vơi bớt sợ hãi.
Nào ngờ lại làm Hứa Giai Kỳ sợ đến giật bắn, lùi về vài bước, ngay cả Tử Hiên cũng sợ hãi hét lên.
"Maaaaaaaaaaaaa!"
Ngô Triết Hàm bị tiếng hét của Tử Hiên làm giật minh, nhanh chóng tiến đến gần, đỡ lấy hai vai của Hứa Giai Kỳ.
"Cô bị cái gì vậy?"
Gương mặt của Hứa Giai Kỳ sớm đã chuyển sang trắng bệt, môi run run mấp máy: "Khi nãy...là Đới Manh...chị vừa chạm vào em phải không?"
Đới Manh cười gượng: "Chị xin lỗi, làm em sợ rồi à?"
"A, không sao, chỉ là chị đừng đột ngột chạm vào em như vậy, em..."
Thấy gương mặt Hứa Giai Kỳ đã trắng nay càng thêm tái nhợt, Đới Manh vội hỏi: "Em sao thế?"
Hứa Giai Kỳ bất ngờ ngồi sụp xuống, phát ra một tiếng khóc nho nhỏ.
Ngay cả Tử Hiên cũng cảm thấy có ai đó vừa kéo chân bé, liền thất thanh khóc hô.
"Ma!!!!!!!!!!!!"
Vừa vặn lúc đó một đoàn người bị một con rối ma rượt chạy về phía các nàng, tiếng la hét, tiếng bước chân, khiến cho mặt đất chấn động.
Tử Hiên vừa thấy con rối ma liền khóc thét lên, liên tục gọi mẹ, bấu víu lấy cổ của Hứa Giai Kỳ mà khóc.
Ngô Triết Hàm vội xoay người chạy đến gạt cái tay giả đang nắm lấy cổ chân của Hứa Giai Kỳ, rồi dìu nàng đứng dậy, lùi về sau tránh đoàn người đang bị rối ra đuổi theo phía sau.
Nhưng dù gì nơi này cũng chỉ được dựng bởi những khung giấy thật lớn, không thể chịu nổi sự chèn ép của nhiều người, liền phát ra tiếng răng rắc, chẳng bao lâu thì gãy nát.
Lúc này Hứa Giai Kỳ đang dựa vào một khung giấy, mất đà ngã về phía sau, trượt chân rơi xuống dưới.
Ngô Triết Hàm không kịp nắm lấy tay của Hứa Giai Kỳ, vội từ trên nhảy xuống, nàng đoán chắc bên dưới có thể là nơi phòng điều khiển những con rối ma này.
Đến khi đoàn người rút hết, Đới Manh nhìn quanh không thấy Hứa Giai Kỳ và Tử Hiên đâu, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng chạy đi tìm kiếm, sợ các nàng bị đoàn ép đẩy đi xa.
...
Xung quanh yên ắng đến đáng sợ, Hứa Giai Kỳ co cụm người lại, bàn tay run rẩy ôm chặt Tử Hiên đang nức nở khóc vào lòng nàng. Mặc dù nàng cũng đang rất sợ, nhưng nàng phải bảo vệ con của mình, nhẹ nhàng xoa lưng bé dỗ dành.
Tiếng nức nở của Tử Hiên văng vẳng khắp không gian chật hẹp này, xen lẫn là tiếng rên ai oán, tiếng khóc phát ra từ bốn phía, khiến nỗi sợ càng tăng lên gấp trăm lần.
Vai đột nhiên bị ai giữ lấy, Hứa Giai Kỳ sợ hãi ôm đầu hét lên: "Đừng chạm vào tôi!"
"Cô sao thế?"
Ngô Triết Hàm ngồi xổm xuống, xoay người Hứa Giai Kỳ lại, phát hiện nước mắt nàng ấy đã rơi xuống rồi.
"Tôi không cố ý dọa cô đâu, đừng có khóc."
Hứa Giai Kỳ cúi đầu xuống, che giấu nước mắt của mình, hai vai nàng run rẩy lợi hại hơn nữa.
Ngô Triết Hàm cũng nghe được tiếng rên ai oán với tiếng khóc của trẻ con quanh quẩn nơi này, liền đứng lên đi tìm nơi phát ra âm thanh, phát hiện một chiếc máy phát đang chạy đĩa bên trong.
Vươn tay nhấn nút tắt, thứ âm thanh ghê rợn ấy cũng biến mất, Ngô Triết Hàm quay trở lại chỗ của Hứa Giai Kỳ, tìm xem có thứ gì có thể dùng để rọi sáng được không.
Một chiếc đèn pin.
Ngô Triết Hàm vươn tay cầm lấy chiếc đèn pin đặt ở trên bàn, mở công tắt, rồi đặt nó xuống dưới đất. Ánh sáng yếu ớt của đèn pin chỉ có thể chiếu trong một khoảng không gian nhất định, vượt qua giới hạn đó sẽ chìm hẳn vào bóng tối.
Đỡ Hứa Giai Kỳ đứng dậy, Ngô Triết Hàm dìu nàng đến chỗ có ánh sáng, nói: "Ngồi ở đây đi."
Hứa Giai Kỳ run rẩy nghe theo chỉ thị của Ngô Triết Hàm, tay ôm chặt lấy Tử Hiên không dám lơi lỏng một giây phút nào.
Thấy được ánh sáng, Tử Hiên cũng không còn quá sợ hãi như lúc nãy, đưa đôi mắt to tròn ngập nước nhìn xung quanh.
Phát hiện mẹ đang sợ, Tử Hiên liền chồm người đến ôm lấy hai vai của Hứa Giai Kỳ, ngọng nghịu nói: "Mẹ ơi đừng sợ, Hiên nhi ở đây bảo vệ mẹ."
Hứa Giai Kỳ hít một hơi thật sâu, ra sức ôm lấy Tử Hiên vào lòng, ôn giọng: "Mẹ không sợ nữa, Hiên nhi ở đây với mẹ, mẹ sẽ không lo sợ điều gì cả."
Tử Hiên cười tít mắt, vùi đầu vào trong lòng của Hứa Giai Kỳ, mặc dù bé