Ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng đang phất phơ lay động, soi tỏ dung nhan của người đang ngủ say, khuôn dung thanh tú, đôi mi dài rung động nhẹ nhàng. Nắng chạm nhẹ vào đôi mi dài của Hứa Giai Kỳ, vô tình đánh thức nàng, hai vai đều đau nhức, thân thể như bị đổ chì không cách nào nhấc tay lên được.
Thấy Hứa Giai Kỳ phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, Đới Manh liền cúi xuống, vén mấy lọn tóc lòa xòa của nàng qua một bên.
"Tiểu Kỳ, tỉnh?"
"A..." Hứa Giai Kỳ mấp máy môi: "Nơi này là..."
"Là nhà của chúng... à không, nhà của em." Đới Manh ôn giọng: "Chúng ta về nhà rồi."
"Khi nào thế?"
"Tối hôm qua, chị cùng vài người trong công viên trò chơi đi tìm em và Hiên nhi, phát hiện ba người bị nhốt ở trong phòng điều khiển, liền đưa em và Hiên nhi vẫn còn ngủ say về nhà."
"Còn Hàm?"
Đới Manh hơi nhướn mày, nàng không thích nghe Hứa Giai Kỳ gọi Ngô Triết Hàm thân mật như vậy, tùy tiện trả lời: "Cũng đã về vào tối hôm qua, sáng hôm nay lại đi rồi."
"Ân."
Hứa Giai Kỳ đưa tay sờ qua bên cạnh, tiểu công chúa của nàng đang nằm bên cạnh, còn đang ngủ rất say, kiềm không được nở nụ cười.
"Hôm nay chị để con bé nghỉ một ngày, em không trách chị chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không sao, con bé tối hôm qua phải chịu sợ hãi nhiều rồi, để con bé nghỉ một ngày cũng không vấn đề gì."
"Hảo, chị đi nấu chút thức ăn cho em."
"Chị không đi làm sao?"
"Chị làm ca hai."
"Vậy à."
Đới Manh giúp Hứa Giai Kỳ chỉnh lại chăn, dịu giọng: "Em ngủ thêm một chút đi."
"Cảm ơn chị."
"Không cần cảm ơn đâu."
Đới Manh nói xong, đặt vội một nụ hôn lên trán Hứa giai Kỳ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, xuống bếp nấu một ít thức ăn nhẹ, thanh đạm cho mẹ con các nàng.
Ở trên giường, Hứa Giai Kỳ trở mình một cái, ôm Tử Hiên vào lòng, an ổn chìm vào giấc ngủ thứ hai.
...
"Hàm, em về phải không?"
Ngô Triết Ham đặt giày lên kệ, xoay người đóng cửa lại, nghe tiếng nói của Hứa Giai Kỳ cũng chỉ ậm ờ một cái.
"Không ai ở nhà hết à?"
"Đới Manh đi làm rồi, Hiên nhi thì đến lớp thanh nhạc."
Hứa Giai Kỳ rửa tay sạch sẽ, từ trong bếp bước ra, dịu giọng: "Chị có chuyện muốn nói với em, lên phòng của chị đi."
"Hảo."
Nhìn theo bóng lưng của Hứa Giai Kỳ đang mò mẫm từng bước, khó nhọc tìm vị trí của tay vịn cầu thang, sau đó lại lê từng bước nặng nhọc lên lầu. Ngô Triết Hàm nhìn theo cũng sốt ruột, muốn tiến đến đỡ Hứa Giai Kỳ nhưng sự kiêu ngạo không cho phép nàng làm như vậy, chỉ có thể nhìn nàng ấy từ từ đi lên lầu.
Nắm lấy tay vặn cửa, Hứa Giai Kỳ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khó nhọc thở ra một phen, chỉ lên lầu thôi cũng khiến nàng mất nhiều sức lực.
Đi đến bên giường, Hứa Giai Kỳ chậm rãi ngồi xuống, nói khẽ: "Em vào đây rồi đóng cửa lại đi."
Ngô Triết Hàm làm theo, đi vào rồi cẩn thận đóng cửa lại, chờ xem Hứa Giai Kỳ muốn nói gì.
Hứa Giai Kỳ vươn tay mò mẫm ở đầu giường, tìm được một cái hộc nhỏ ở trên đó, tay còn lại cầm lấy chìa khóa tra vào ổ, vặn mở, vang lên tiếng lạch cạch nho nhỏ. Từ trong hộc tủ lấy ra một quyển sổ, Hứa Giai Kỳ đưa nó cho Ngô Triết Hàm, trên gương mặt cũng không lộ ra chút cảm xúc nào.
Ngô Triết Hàm tiến lên, cầm lấy xem thử, gương mặt liền chuyển sang trắng bệt.
"Lúc trước mẹ có cho chị một căn nhà làm của hồi môn, chính là căn nhà em đã bán đi lúc trước, nhưng trước đó mẹ còn tặng chị một căn nhà nữa, nói là để dành cho con chị sau này. Nhưng chị thiết nghĩ em cần nó hơn, còn chuyện nhà cửa của Hiên nhi, chị nghĩ chị có thể mua lại cho con bé một căn khác, không phải hoàn hảo như căn của mẹ nhưng có thể khiến cho con bé vui vẻ. Em có thể bán căn nhà này, lấy tiền đó làm vốn, mở lại công ty, chị tin em có thể làm được."
Giọng của Ngô Triết Hàm thoáng run rẩy: "Chị thật sự nghĩ tôi có thể làm được?"
"Chị tin, chị sẽ vĩnh viễn tin em." Hứa Giai Kỳ mỉm cười thật dịu dàng: "Chỉ cần là em, chị sẽ tin."
Ngô Triết Hàm siết chặt quyển sổ trong tay, hai vai run lên, rốt cuộc nàng đã làm gì để khiến Hứa Giai Kỳ tin tưởng nàng như thế? Nàng trước đây làm nhiều chuyện thiên địa bất dung, nàng ấy vẫn cứ như vậy yêu nàng, tin nàng, có phải hay không muốn nàng tủi hổ trong dằn vặt?
Tiếng nói như nghẹn lại ở cổ họng: "Tôi...tôi sẽ cố gắng trả lại cho chị, sớm nhất có thể."
"Không cần gấp, khi nào em thành công rồi, có thể trả cho chị cũng không muộn."
Nói xong, Hứa Giai Kỳ cố vịn bàn đứng dậy, chầm chậm mò mẫm đi ra khỏi phòng, mái tóc ngắn ngang cao trên vai để lộ bờ vai gầy guộc.
Ngô Triết Hàm cúi thấp đầu xuống, giống như đứa trẻ làm sai bị người khác bắt lỗi, hai vai không ngừng run lên, nàng...nàng rốt cuộc phải làm sao mới được đây?
...
Âm thanh ám muội càng ngày càng rõ ràng, mùi mồ hôi nồng hăng, tiếng thở dốc nặng nề, còn có âm thanh kiềm nén đau đớn trong tuyệt vọng.
Hứa Giai Kỳ giữ chặt lấy drap giường ở dưới thân đến mức các đầu ngón tay cũng chuyển sang trắng bệt, mím chặt môi mình, mồ hôi từ thái dương chảy xuống khiến mái ngắn bết dính vào gương mặt. Có thể nói Hứa Giai Kỳ chán ghét chuyện tiêu ký đến cực điểm, nàng chỉ có thể cảm nhận được đau đớn, cùng chịu sự dày vò mà đối phương mang đến, hoàn toàn không cảm nhận được thứ gì gọi là yêu thương mà người khác hay nói đến. Môi bị chủ nhanh nó cắn đến bật máu, răng nanh nhiễm một tầng máu đỏ, chảy dọc xuống cổ, làn da vốn đã trắng lại gặp giọt máu đỏ tươi càng thêm rực rỡ.
Nén tiếng thở dốc nặng nề xuống, Ngô Triết Hàm cố định vai của Hứa Giai Kỳ, muốn cúi xuống hôn nàng ấy, lại phát hiện gương mặt của nàng ấy ngoài tia thống khổ ra cũng không còn chút cảm xúc nào.
Ngô Triết Hàm vội đỡ Hứa Giai Kỳ ngồi dậy, hơi ngã lưng ra sau một chút, gắt gao siết chặt của nàng ấy.
"Hứa Giai Kỳ..."
Hứa Giai Kỳ mím chặt môi, cố nén tiếng thét đau đớn phát ra: "Hàm..."
Ngô Triết Hàm đưa tay lau mồ hôi trên trán của Hứa Giai Kỳ, gắt gao giữ chặt lấy nàng, hơi động thắt lưng mình, đáp lại nàng chính là tiếng rên rỉ đau đớn.
Lúc này Ngô Triết Hàm mới phát hiện Hứa Giai Kỳ chưa chạm đến cực khoái lần nào, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi, chẳng lẽ nàng lại tệ đến như vậy sao?
Tiếng thở hắt đầy đau đớn của Hứa Giai Kỳ phát ra lần nữa, đem tim của Ngô Triết Hàm bóp nát, nàng vội đặt nàng ấy nằm xuống giường, từ từ rồi khỏi thân thể mềm mại đó.
Giống như được giải thoát, hai chân mày của Hứa Giai Kỳ dãn ra, sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt, hơi thở càng lúc càng nặng nhọc, không bao lâu thì ngất đi.
Ngô Triết Hàm ngồi ở bên giường, nhíu mày, đưa tay gạt mấy lọn tóc của Hứa giai Kỳ ra sau, chán nản thở dài ra một tiếng.
Cúi người xuống ôm Hứa Giai Kỳ đi vào nhà tắm, Ngô Triết Hàm dùng chân đóng cửa lại, cẩn dực đặt nàng ngồi xuống