Tiết trời sang xuân ấm áp hơn một chút, nhưng dư âm của mùa đông vẫn còn đó, không khí xung quanh nhanh khô ẩm lạnh đến khó chịu. Hứa Giai Kỳ mặc áo khoác rất dày, sợ đứa nhỏ trong bụng sẽ lạnh, nàng còn dùng thêm túi chườm ở bụng, rồi mới dám đi ra ngoài.
Tiếng khóa cửa lạch cạch vang lên, Hứa Giai Kỳ thở ra một làn khói mỏng, tay vuốt lưng mấy cái, nén tiếng thở dài mệt mỏi xuống.
"Em đi đâu thế?"
Hứa Giai Kỳ có chút sửng sốt, nàng không nhìn thấy nhưng nàng có thể nhận biết người khác qua giọng nói, tiếng nói này không ai khác chính là Ngô Triết Hàm.
"Đi làm."
"Đi làm?" Ngô Triết Hàm trong lòng rét lạnh: "Chị đang mang thai kia mà, phải nghỉ ngơi ở nhà chứ."
"Nghỉ ngơi? Tôi nghỉ ngơi thì lấy tiền đâu đóng học phí cho Hiên nhi? Tiền đâu để chi cho những sinh hoạt mỗi ngày? Cô cũng biết rõ hóa đơn đâu có thể tự mình thanh toán, tôi phải làm mới có thể duy trì cuộc sống cho mẹ con tôi chứ."
Từng lời từng lời của Hứa Giai Kỳ như chùy nặng đánh thẳng vào lồng ngực buốt đau của Ngô Triết Hàm, nàng hổ thẹn cúi đầu xuống, sáu năm qua nàng không thể giúp gì được cho nàng ấy, khiến nàng ấy phải nếm trải đủ khổ cực như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Giai Kỳ cũng không muốn nán lại lâu, xoay người đi ra ngoài trong cái lạnh rét buốt.
Ngô Triết Hàm vội chạy lại, nâng ô che cho Hứa Giai Kỳ: "Em không cần đi làm, tôi có thể nuôi hai mẹ con, à không, là ba mẹ con mà."
"Không cần." Hứa Giai Kỳ thản nhiên nói: "Tôi với cô cũng không có quen biết gì, tôi không muốn làm phiền cô."
Nói xong, Hứa Giai Kỳ gạt tay Ngô Triết Hàm ra, lạnh giọng: "Cô đừng đi theo nữa, tôi phải đi dạy rồi."
Ngô Triết Hàm mím môi dưới, không dám đi quá gần Hứa Giai Kỳ, cố giữ một khoảng cách nhất định, chỉ sợ Hứa Giai Kỳ rời khỏi tầm mắt nàng rồi sẽ gặp nguy hiểm.
Lên chuyến xe buýt đầu tiên trong đời, Ngô Triết Hàm có chút chật vật, nơi này đông như vậy, nàng rất sợ một trong số họ vô ý đụng vào Hứa Giai Kỳ, liền lấy thân mình ra che chắn cho nàng. Sau đó lại phải chật vật rời khỏi xe buýt, Ngô Triết Hàm đi theo phía sau Hứa Giai Kỳ, không khỏi ngưỡng mộ nàng ấy, mặc dù không thể nhìn thấy nhưng nàng ấy vẫn có thể làm việc một cách an toàn như thế.
Đến nơi, ngước nhìn tấm biển trên cao, gương mặt Ngô Triết Hàm tái đi.
Trường dạy ballet sao?
Nhưng Hứa Giai Kỳ đang mang thai kia mà!
Ngô Triết Hàm định chạy đến ngăn cản, lại sợ Hứa Giai Kỳ lần nữa gạt xuống, đành phải cắn răng không làm càn, chầm chậm đi theo phía sau.
Lúc bước vào, Ngô Triết Hàm bị bảo vệ của trường chặn lại: "Vị tiểu thư này, cô là..."
Ngô Triết Hàm chỉ vào bóng lưng của Hứa Giai Kỳ, nói: "Tôi là chồng cô ấy, ừm... cô ấy đang mang thai, tôi đến chăm sóc cô ấy."
"Vậy à."
Bảo vệ liền tránh sang một bên, để Ngô Triết Hàm đi vào.
Phòng học của Hứa Giai Kỳ ở tận lầu hai, nàng phải một mình đi lên trên đó, một tay đặt dưới bụng, một tay vịn thành cầu thang, từ từ bước từng bước một.
Ngô Triết Hàm đứng bên cạnh cũng hồi hộp theo, mấy lần muốn đến đỡ lại không dám, chỉ có thể sốt ruột đứng nhìn.
Mất khá lâu Hứa Giai Kỳ cũng lên đến lầu hai, chầm chậm mò mẫm đến lớp dạy học của mình.
Bọn trẻ thoáng thấy bóng dáng của Hứa Giai Kỳ vui vẻ chạy ùa ra, đem nàng vây lấy.
"Hứa lão sư! Hứa lão sư! Hảo lâu mới gặp lại ngài!"
"Odette, học với tiên sinh mới thế nào?"
"Rất vui, nhưng bọn con thích Hứa lão sư hơn." Một đứa trẻ nói: "Nhưng con đóng Odile mà ~"
Hứa Giai Kỳ phì cười, xoa đầu đứa trẻ đó, ôn giọng: "Giờ vào thôi nào."
"Vâng."
Một tiểu nữ hài nhìn thấy Ngô Triết Hàm, định lên tiếng, thấy nàng đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu yên lặng, liền không nói gì nữa.
Ngô Triết Hàm yên lặng đi theo phía sau Hứa Giai Kỳ, ngồi vào chiếc ghế dài được đặt sẵn ở trong phòng tập, quan sát nhất cử nhất động của nàng ấy.
Sau khi tập trung lại được bọn trẻ, Hứa Giai Kỳ liền dạy cho bọn trẻ động tác mới, tương đối khó khăn khi phải giữ thăng bằng rất lâu trên một chân. Một vài đứa trẻ hơi lảo đảo, vội cầu cứu Hứa Giai Kỳ, được nàng tiến đến đỡ lấy thắt lưng, mất một lúc mới quen với tư thế này.
Hứa Giai Kỳ chạm nhẹ vào lưng một đứa trẻ, nói: "Duỗi thắt lưng của con ra, như vậy mới thoải mái."
"Vâng."
Loạt động tác tiếp theo của Hứa Giai Kỳ khiến gương mặt Ngô Triết Hàm nhanh chóng chuyển sang trắng bệt, kia chẳng phải là Fouette sao?
Mũi chân chạm trên mặt đất, chân còn lại co len, hướng mũi chân vào trong, bắt đầu vòng xoay của mình. Chỉ cần có thể chạm tay vào ballet, Hứa Giai Kỳ nhất định sẽ quên mất bản thân là ai, hoàn toàn hóa thân vào nhân vật, biến cảm xúc của mình thành cảm xúc của nhân vật.
Mỗi cử động của Hứa Giai Kỳ đều nằm gọn trong ánh mắt của Ngô Triết Hàm,mặc dù ngẩn ngơ ngắm nhìn loạt động tác điêu luyện ấy, nhưng trong lòng nàng vẫn thấp thỏm lo âu. Bây giờ Hứa Giai Kỳ mang thai mấy tháng chưa rõ, lại còn lại giữ thăng bằng chỉ bằng mũi chân lâu như vậy, nàng không sợ vạn nhất chỉ sợ