"Khụ...khụ..."
Mạc Hàn vịn ngực nôn khan một trận, gương mặt rất nhanh đã chuyển sang trắng bệt, cố gắng xua đi cảm giác buồn nôn lúc này.
A Lan đang dùng bữa trưa, thấy Mạc Hàn như vậy không khỏi lo lắng, đi vào nhà vệ sinh xem thử. Chỉ thấy Mạc Hàn đang cố gắng nôn ra những thứ vừa ăn, tay vịn chặt bụng, sắc mặt tái nhợt thiếu sức sống.
Là một bác sĩ sản khoa, A Lan có thể đoán được bảy tám phần, nàng kéo Mạc Hàn, đè thấp giọng.
"Tiểu Hàn, cậu đang thai sao?"
"Mang thai?" Mạc Hàn xua tay: "Không có, mình chỉ cảm thấy hơi mệt một chút thôi."
"Không thể nào." A Lan lấy trong túi áo một chiếc que nhỏ, đẩy Mạc Hàn vào trong phòng vệ sinh, nói: "Kiểm tra cho kỹ."
Mạc Hàn bị đẩy vào trong phòng, đưa mắt nhìn chiếc que thử thai trong tay, lòng buốt lạnh. Nếu nàng thật sự có thai, đứa nhỏ đó chẳng phải là con của Đới Manh rồi sao? Nhưng nàng ấy đâu yêu nàng, nếu nàng có thai cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ khiến mọi chuyện thêm tồi tệ mà thôi. Vuốt ve tuyến thể sau gáy từng được tiêu ký, Mạc Hàn cảm thấy hốc mắt cay xé, nàng cúi đầu xuống, kiềm nén tiếng nức nở thoát ra ngoài.
Chẳng biết qua bao lâu, A Lan chờ bên ngoài sốt ruột thúc giục: "Tiểu Hàn, mau lên, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi."
Mạc Hàn hít một hơi thật sâu, siết chặt que nhỏ trong tay, cố gắng khuyên bản thân phải bình tĩnh, nhất định không có chuyện gì đâu.
Nhưng kết quả lại như chùy sắt đánh thẳng vào đầu Mạc Hàn, nàng run lên, nàng...nàng thật sự có thai rồi sao?
A Lan mất bình tĩnh nói: "Tiểu hàn, mau ra đây!"
Mạc Hàn thở dài một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài, dáng vẻ yếu đuối của nàng khiến A Lan cũng thấy đau lòng.
Nhìn kết quả có được, A Lan cũng không mấy ngạc nhiên, đem hai vai Mạc Hàn chế trụ: "Tiểu Hàn, nói, đứa nhỏ đó là của ai? Người đó có chịu trách với cậu hay không?"
"Cậu đừng hỏi nữa, mình mệt rồi."
Mạc Hàn gỡ tay A Lan ra khỏi vai mình, thất thiểu bước ra ngoài, bóng lưng cô độc đến tang thương.
...
"Chúng ta sẽ có cuộc họp sau hai tiếng nữa, và có một cuộc gặp đối tác..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Ngô Triết Hàm không chú ý đến những gì mình nói, nữ thư ký vội quát lên: "Ngô tổng!"
Ngô Triết Hàm giật mình, ngẩng đầu lên, nhíu chặt đôi chân mày thanh tú của mình: "Cô làm cái gì mà hét lên vậy hả?"
"Ngô tổng, dạo này chị lạ lắm." Thu Lam nhăn mặt: "Chị không chú tâm đến việc của công ty, có chuyện gì sao?"
Ngô Triết Hàm thở dài, xua tay: "Không có chuyện gì đâu, cô nói tiếp đi."
"Chị không cần nói em cũng biết." Thu Lam xoa xoa cằm: "có phải chị gặp rắc rối với vợ của mình không?"
Ngô Triết Hàm nhấc nhấc mi: "Cô lại thích đoán bậy à?"
"Không nhé, em có thể đoán được mà. "Thu Lam khúc khích cười nói: "Dù gì em cũng là omega mà."
Ngô Triết Hàm lùi về một chút, bắt chéo chân, ngồi trên ghế xoay: "Vậy cô nói xem tôi đang gặp phải rắc rối gì."
"Chỉ có thể là lão bà nhà Ngô tổng giận dỗi thôi, đúng không?"
Ngô Triết Hàm mở to mắt, kinh ngạc không thôi, nhưng lại thở dài chán nản: "Nếu cô ấy chỉ đơn giản giận dỗi thì tốt rồi."
"Ây, Ngô tổng chị làm sao thế?" Thu Lam đập bàn, nói: "Chị là alpha kia mà, sao lại có bộ dạng thất bại này chứ, yên tâm, em là omega, em biết cách để có thể khiến omega nhà Ngô tổng dịu lại cơn giận."
Ngô Triết Hàm nửa tin nửa ngờ: "Thật?"
"Thật chứ, em cũng đã có gia đình mà." Thu Lam dùng ngón trỏ quấn lấy sợi tóc của mình, tặc lưỡi hai tiếng: "Nhưng Ngô tổng phải kể em nghe chuyện gì đã xảy ra."
Ngô Triết Hàm liếc trắng mắt, yên lặng một lúc, cuối cùng cũng đồng ý kể cho nữ thư ký nghe.
Trong lúc đó, Thu Lam sẽ kinh ngạc một chút, run rẩy một chút, mở to mắt ra một chút, biểu cảm vô cùng phong phú. Đôi khi còn tặc lưỡi một cái, có khi sẽ cảm động mà hai mắt đỏ hoe, thật sự khiến người ta bất khả tư nghị.
Khi tiếng nói của Ngô Triết Hàm dừng lại, Thu Lam mới quắc mắt: "Ngô tổng, chị chính xác là nhân tra rồi!"
Ngô Triết Hàm ho khan hai tiếng, liếc nhìn nữ thư ký một cái, cũng không biện minh hay phủ nhận.
"Để xem, lão bà nhà chị chẳng phải rất yêu chị sao? Hai người chỉ cần ngồi lại, thẳng thắng nói chuyện với nhau, chẳng phải đã xong rồi sao?"
"Hiện tại chỉ cần tôi đến gần cô ấy một chút, cô ấy cũng sẽ giận dữ, chán ghét tôi, mà cô ấy còn đang mang thai, tôi rất lo lắng."
"Chị cuối cùng cũng biết nghĩ cho con mình rồi à?" Thu Lam châm chọc: "Chẳng phải chị từng muốn bỏ con sao?"
Ngô Triết Hàm thở dài một tiếng, thiếu điều chưa gục hẳn xuống bàn, chán chường đến mức đưa đôi mắt đỏ hoe, hơi ướt nước mà nhìn nữ thư ký của mình.
Thu Lam có hơi chột dạ, vội nói: "Nhưng chúng ta có thể đổi cách khác mà."
"Cách gì?"
"Đương nhiên là tìm mọi cách chăm sóc cho lão bà nhà chị rồi, dù gì chị ấy cũng đang mang thai, mà omega đang mang thai rất cần có alpha ở bên cạnh, nhất định sẽ thành công thôi."
"Hửm?" Ngô Triết Hàm có chút nghi hoặc : "Có thật hay không?"
"Nha, em cũng đã từng sinh con rồi, lúc nào lão công cũng phải ở bên cạnh em mới có thể yên tâm, nói thế nào thì omega cũng không thể sống thiếu alpha được."
Ngô Triết Hàm nhỏ giọng nói: "Nhưng bên cạnh chị ấy cũng còn một alpha."
"A? Còn alpha nữa sao?" Nữ thư ký nhìn quanh, thấp thỏm nói: "Chị có tình địch à?"
Ngô Triết Hàm không trả lời, đáng thương nhìn nữ thư ký.
Thu Lam cũng bắt đầu chột dạ, dù gì nàng cũng đã sinh con qua, bị một người dùng ánh mắt đáng thương như vậy nhìn mình, mẫu tính nhất định sẽ tràn lan.
"Nào, không sao đâu, chỉ cần lão bà nhà chị còn yêu chị là được rồi."
"Nếu như cô ấy không còn yêu nữa thì sao?"
Nữ thư ký càng thêm chột dạ, vội vàng lảng tránh: "A, sắp đến giờ họp rồi, chắc em phải đi chuẩn bị thôi."
Ngô Triết Hàm biết nữ thư ký muốn bỏ trốn, cũng không vạch trần ra, ảo não dựa ra sau ghế, yên tĩnh nhắm mắt lại.
Thu Lam cũng vội vàng chuẩn bị những thứ cần thiết cho cuộc họp, lúc đi ra lại thấy dáng người quen thuộc đứng ở bên ngoài.
"Lão công, chị đến làm gì vậy?"
Thẩm Quyên mỉm cười, nói: "Đương nhiên là để gặp em, em đang mang thai, lại cứ nhất mực đòi đi làm cho được, chị lo quá nên đến xem thử."
Thu Lam không giấu nổi vui mừng trong mắt, đem thắt lưng của nữ alpha ôm lấy, làm nũng một phen: "Ghét chị quá, người ta cũng nhớ chị nữa."
"Hảo, chị có làm một ít bánh gạo em thích, em có muốn ăn ngay không?"
"A, em phải chuẩn bị vài thứ cho cuộc họp nữa, chị về trước đi."
Nói xong, Thu Lam nhìn qua nhìn lại, thấy không ai để ý đến mới kiễng chân hôn lên môi lão công nhà mình một cái, rất nhanh, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
"Mau về đi, nhớ, bữa tối để em nấu."
Thẩm Quyến hơi cười, xoa đầu nàng, sau đó mới chịu rời đi.
Nữ thư ký quay vào phòng định lấy tài liệu thì bị ánh mắt giết người của Ngô Triết Hàm phóng tới, vội rụt cổ lại, chạy trối chết đến phòng photo bên cạnh.
==============================
Tan trường, bọn trẻ chạy ra ngoài như bầy ong vỡ tổ, giáo viên cũng không quản lý kịp, chỉ có thể chạy theo phía sau bảo vệ con trẻ đang hưng phấn sau khi giờ học nhàm chán kết thúc.
Tử Hiên cũng theo đám trẻ đi ra, đưa mắt nhìn quanh, tìm bóng dáng của Hứa Giai Kỳ.
Cô giáo Trần thấy Tử Hiên vẫn còn đứng đó, liền đi đến, ôm lấy hai vai nhỏ của bé: "Hiên nhi, mẹ con vẫn chưa đến sao?"
"Ân, mẹ vẫn chưa đến." Tử Hiên đá hòn sỏi dưới chân, buồn rầu nói: "Hiên nhi nhớ mẹ, nhớ muội muội nữa..."
"Con có muội muội sao?"
Tử Hiên gật đầu, cao hứng hươ tay béo: "Mẹ đang có muội muội, mẹ nói chín tháng nữa muội muội sẽ chào đời đó!"
"Chẳng phải con không có ba sao?"
"Ân, con không có ba."
"Vậy..." Cô giáo Trần sắc mặt nhợt nhạt: "Vậy ở đâu