"Ngô Triết Hàm, cô lại đến?"
Nghe giọng nói khó chịu của Hứa Giai Kỳ, Ngô Triết Hàm cũng không mấy để tâm, tiến vào trong bếp, đem những thứ mình vừa mua được đặt lên bàn. Xong xuôi, Ngô Triết Hàm lại đi ra ngoài, đến chỗ Hứa Giai Kỳ đang ngồi, cũng ngồi xuống bên cạnh.
"Tôi vừa mua chút đồ ăn cho em, nếu đói thì lập tức phải ăn, đừng nhịn đói, bạc đãi hài tử."
Hứa Giai Kỳ buông ra một tiếng thở dài: "Cô đâu cần phải làm vậy, tôi đã nói tôi tự có thể lo rồi mà."
Chẳng biết câu này Hứa Giai Kỳ đã nói bao nhiêu lần, nhưng Ngô Triết Hàm lại chẳng bỏ vào tai lần nào, ngày nào cũng vậy. đều đến chăm sóc Hứa Giai Kỳ, thay nàng dọn dẹp nhà cửa.
Ngô Triết Hàm giả vờ không nghe thấy Hứa Giai Kỳ đang nói gì, nàng hơi cúi người xuống, đặt tay lên bụng Hứa Giai Kỳ vuốt vài cái, nàng có thể cảm nhận được con nàng đang ở trong này.
Hứa Giai Kỳ giật mình, định gạt tay Ngô Triết Hàm ra, nhưng tay vừa nâng lên, lại nghe tiếng nói của nàng ấy.
"Hài tử, con mau mau ra đời đi, mẹ nhất định sẽ đối tốt với con, chỉ cần con muốn gì, mẹ nhất định sẽ đáp ứng, sẽ yêu thương con, tuyệt đối không để con chịu ủy khuất."
Trước mắt Hứa Giai Kỳ hóa thành một mảng mơ hồ, nàng chưa từng nghe Ngô Triết Hàm nói những lời này với Hiên nhi khi bé còn đang ở trong bụng nàng. Cảm giác lạ lẫm này khiến nàng khó thích ứng, Ngô Triết Hàm quay lại, thái độ khác hẳn so với trước kia, nhưng dù gì thì nàng cũng đã chọn buông xuống rồi, không yêu sẽ không còn đau nữa. Thế nhưng các nàng vẫn còn một ràng buộc, là đứa nhỏ chưa chào đời trong bụng nàng đây, chỉ cần Ngô Triết Hàm muốn, đứa nhỏ trong bụng nàng sẽ rũ hết hoàn toàn quan hệ với nàng.
Thế giới này chính là như vậy, alpha chính là người đứng đầu, nếu ly hôn xảy ra, con cái hoàn toàn do alpha nuôi dưỡng, nếu không phải Ngô Triết Hàm chối bỏ quyền nuôi dưỡng thì Hiên nhi sẽ không ở bên cạnh nàng. Bây giờ Ngô Triết Hàm muốn nuôi đứa nhỏ trong bụng nàng, nếu nàng dứt khoát tuyệt tình, nàng sợ nàng ấy sẽ dùng đến hạ sách, đem cả Hiên nhi và đứa con trong bụng nàng trở về Ngô gia.
Nghĩ đến đây, lòng Hứa Giai Kỳ một trận buốt lạnh, nàng đẩy tay Ngô Triết Hàm ra, giọng nói run lên: "Cô không cần phải làm như vậy, tôi muốn tự mình nuôi con, hài tử sẽ mang họ của tôi."
Ngô Triết Hàm ngẩng đầu lên nhìn Hứa Giai Kỳ, khóe môi cong lên, vươn tay chạm vào gò má nàng: "Em muốn gì cũng được, hài tử theo họ ai cũng không quan trọng, đều là con của chúng ta mà."
Hứa Giai Kỳ nhích người né tránh: "Không phải, tôi muốn nói quyền nuôi dưỡng con sẽ thuộc về tôi, cô không cần phải nhọc lòng như vậy đâu?"
"Quyền nuôi dưỡng con?" Ngô Triết Hàm nhăn trán: "Tại sao lại phải chia ra như vậy? Chúng ta cùng nuôi con không phải tốt hơn sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô đang nói cái gì vậy? Tôi với cô ly hôn rồi!"
"Ly hôn thì sao? Chúng ta vẫn có thể quay lại kia mà, ly hôn đâu phải là kết thúc tất cả."
"Ngô Triết Hàm, cô có biết mình đang nói cái gì không?" Hứa Giai Kỳ mất kiên nhẫn, lần đầu tiên nàng đối với Ngô Triết Hàm khó chịu quát một tiếng: "Chúng ta đều đã không thể quay lại nữa rồi, đừng giả vờ không hiểu nữa!"
Trong mắt Ngô Triết Hàm lộ ra một tia chán nản, nàng vươn tay đem Hứa Giai Kỳ ôm vào lòng, tay giữ chặt hai vai đang run rẩy của nàng ấy.
"Buông ra!"
"Nghe tôi nói, Hứa Giai Kỳ."
Ngô Triết Hàm cúi xuống, bên tai Hứa Giai Kỳ nhỏ nhẹ nói: "Dù chúng ta không thể quay lại, tôi vẫn sẽ khiến em mở lòng ra với tôi, đừng sợ, tôi không bao giờ nghĩ ép buộc em đâu."
Hai vai Hứa Giai Kỳ càng thêm run rẩy, hơi thở nóng ấm của Ngô Triết Hàm phả lên vành tai, tin tức của alpha vồ vập tiến đến, khiến tuyến thể sau gáy đã bắt đầu bất an.
Cảm nhận được sự run rẩy của Hứa Giai Kỳ, Ngô Triết Hàm hơi mỉm cười, vươn tay chạm ra sau gáy nàng, vuốt ve tuyến thể vốn đã không còn có thể phản ứng với alpha, nay lại vì tin tức tố của nàng mà run rẩy.
Trong lòng Hứa Giai Kỳ một trận chấn động, nàng biết rõ tuyến thể của nàng đã không thể hoạt động được nữa, là một nữa tàn phế, nhưng hôm nay lại vì tin tức tố của Ngô Triết Hàm mà phản ứng như thế. Lẽ nào cơ thể nàng chỉ có thể cảm ứng với Ngô Triết Hàm thôi? Lẽ nào trên đời này nếu không phải Ngô Triết Hàm, nàng sẽ không thể yêu ai khác sao?
Ngô Triết Hàm ôm trụ lấy hai vai của Hứa Giai Kỳ, dịu dàng nói: "Hôm nay tôi có cuộc gặp quan trọng với vài đối tác, tôi sẽ về nhà khoảng 5-6h, em không nên vào bếp nấu ăn, tôi sẽ về làm thay em."
"Không cần..."
"Thôi nào." Ngô Triết Hàm giữ lấy cằm của Hứa Giai Kỳ, đặt lên trán nàng một nụ hôn, tiếng nói trầm khàn đầy mê hoặc: "Tôi sẽ về sớm, có lẽ tôi không đón Hiên nhi được, nhưng tôi sẽ tranh thủ về chuẩn bị bữa tối cho hai mẹ con."
Nói xong, Ngô Triết Hàm cúi xuống hôn lên môi Hứa Giai Kỳ, chặn lại lời từ chối của nàng ấy.
Hứa Giai Kỳ giật mình, muốn đẩy Ngô Triết Hàm ra, hai vai lại bị chế trụ, ấn ngã xuống ghế sofa, bị đối phương đề ép phía trên. Có lẽ đối phương còn biết đến trong bụng nàng có cốt nhục của mình, nên không dùng quá nhiều sức, cách một khoảng tương đối, để nàng có thể dễ dàng hô hấp. Đối phương tham lam duyện hôn hai cánh hoa hoa mềm mại, đầu lưỡi lướt qua viền môi tinh tế một cách trân trọng, không tiến đầu lưỡi vào, chỉ đơn giản là áp sát hai cánh môi lại với nhau.
Hôn một lúc Ngô Triết Hàm mới luyến tiếc rời môi, lướt nụ hôn đến gò má hơi ửng hồng của Hứa Giai Kỳ, đem hương thơm trên người nàng ấy hít thật sâu lấp đầy buồng phổi.
"Tôi sẽ về sớm."
Nói đoạn, Ngô Triết Hàm đứng dậy, không quên dìu Hứa Giai Kỳ ngồi lên: "Đón con xong em nên về nhà ngay, ở ngoài đường rất không an toàn."
Ngô Triết Hàm vừa nói vừa vươn tay lấy áo khoác lông bên cạnh giúp Hứa Giai Kỳ mặc vào, dịu dàng nói tiếp: "Trời đang lạnh lắm, đừng để mình bị cảm lạnh."
Liếc nhìn đồng hồ ở trên giường, Ngô Triết Hàm vội vàng hôn lên trán Hứa Giai Kỳ một cái, sau đó mới luyến tiếc rời đi.
Nghe tiếng đóng cửa, Hứa Giai Kỳ vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, tay vô thức chạm vào bụng mình, hơi ấm từ lòng bàn tay của Ngô Triết Hàm vẫn còn lưu lại ở trên đó, khiến nàng cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
Âm thầm thở dài một tiếng, Hứa Giai Kỳ chống người đứng dậy, tay cảm nhận được hơi ấm từ bên cạnh, còn có hương trầm thoang thoảng.
Rốt cuộc Ngô Triết Hàm muốn làm cái gì đây?
======================
Tiệc tối của những doanh nhân thành đạt lúc nào cũng xa hoa và lộng lẫy đến choáng ngợp, không cẩn thận rất dễ bị lạc đường khi đến những buổi tiệc như thế này.
Lúc Ngô Triết Hàm đến, mọi người gần như đã có mặt đầy đủ, vài phóng viên chuyển ống kính về phía nàng, ánh sáng từ đèn flash phát ra liên tục khiến nàng có chút khó chịu.
Vài phóng viên có chút tò mò về sự xuất hiện một mình của Ngô Triết Hàm, một người đánh tiếng hỏi: "Ngô tổng, cô không định tìm bạn đời sau khi ly hôn hai lần hả?"
"À, không, tôi sẽ quay lại với vợ của mình."
"Vợ? À, tôi có thể hỏi là vị phu nhân nào không?"
Ngô Triết Hàm hơi cười, nói: "Đến một lúc thích hợp tôi sẽ nói, tôi và cô ấy đã có con với nhau, chuyện quay lại chỉ là sớm hay muộn thôi."
Lời nói không rõ của Ngô Triết Hàm khiến nhiều người khó hiểu, càng thêm tò mò, muốn biết thêm nhiều thứ về chuyện của Ngô tổng bí ẩn này.
Ngô Triết Hàm cũng không nói gì thêm, xoay người đi vào trong, nàng không uống một giọt rượu nào cả, vì không muốn về nhà khi cả người đều là mùi rượu, và đặc biệt Hứa Giai Kỳ không thích mùi rượu nồng nặc.
Một vài doanh nhân tiến đến, cùng Ngô Triết Hàm nói vài ba câu, màn trình diễn violin trên sân khấu cũng bắt đầu.
Một nốt cao vang lên, khiến cả phòng chìm vào yên tĩnh, tiếng vĩ lướt trên dây đàn thanh thoát, đủ sức đem tất cả sự chú ý của mọi người về phía sân khấu. Ngô Triết Hàm cũng nhìn lên sân khấu, vừa vặn phát hiện ánh mắt của Bạch Nhược Hy, cảm nhận được một trận rét lạnh sống lưng, hoàn toàn không cảm thấy được cái gì gọi là phong tình từ những kẻ xung quanh đang tán thưởng.
"Nhìn xem kia là Bạch tiểu thư có phải không?"
"Phải a, xem xem, cô ấy thật sự quá xinh đẹp, cô ấy nhìn ai thế nhỉ?"
"Hình như là nhìn về phía tôi đấy!"
Chẳng biết ai cao giọng nói ra câu đó, khiến nhiều alpha bất bình phản ứng lại, gây ra một màn tranh cãi dữ dội.
Ngô Triết Hàm né tránh khỏi nơi thị phi, đến bàn tìm một chút gì đó để uống, xoa dịu cảm giác khô ran