Sau một hồi quen thuộc, Bắc Tiểu Lục chợt nhớ ra một chuyện.
“Sư phụ, người có biết trong bí cảnh nơi đây, phong cấm một con Thôn Thực Trùng?”
“Thôn Thực Trùng?”
Nghe thấy cái tên này, Bạch Cửu Thiên hơi nheo mắt.
“Thực sự, tiểu tử ngươi không nhìn lầm chứ?”
Bạch Cửu Thiên có chút nghi ngờ hỏi lại.
Thấy lão nhân gia không tin, Bắc Tiểu Lục trợn mắt, tức giận nói:
“Con đùa giỡn sư phụ ngài làm gì, con với nó còn quyết chính sinh tử một trận, cuối cùng vẫn là thắng thảm, mới giết chết nó được”
Nói tới điều này, Bắc Tiểu Lục liền đắc ý không ngừng.
Bạch Cửu Thiên thấy đồ đệ mình không giống nói giỡn, mới nghiêm túc.
“Không nghĩ tới bây giờ còn có thể nghe tới loại Trùng tộc này, thật là điều bất ngờ”,
Bắc Tiểu Lục thấy biểu tình nghiêm túc của sư phụ, liền tò mò hỏi:
“Sư phụ, Thôn Thực Trùng mặc dù rất mạnh, nhưng với thực thực của ngài cũng không sợ nó đi”
Bạch Cửu Thiên lắc lắc đầu, từ tốn giải thích:
“Thôn Thực Trùng vốn đã bị tuyệt chủng từ mấy vạn năm trước, nó là loại trùng rất đáng sợ, chỉ đứng sau Phệ Linh Trùng.
Con đừng coi thường chủng tộc này, nó là loại trùng rất đáng sợ, như miêu tả của con, Thôn Thực Trùng này huyết mạch cũng không mạnh, lại bị thương chưa hồi phục, không mạnh cũng là bình thường”
“Phải biết ấu giai Thôn Thực Trùng, khi sinh ra đã là Kim Đan cảnh giới, đây mới chỉ là huyết mạch bình thường.
Đã từng có một thời đại xuất hiện, một con tư chất vương giả, vừa ra đời đã là Thừa Đỉnh cảnh giới.”
— QUẢNG CÁO —
“Đặc biệt bọn chúng tiến giai vô cùng nhanh, chỉ cần thôn phệ huyết nhục, sức mạnh càng lớn.
Điều này đại biểu, tiềm lực bọn nó rất kinh khủng, tiểu tử ngươi bây giờ còn đứng đây, quả thật là điều khó tin được.”
“Ách”.
Bắc Tiểu Lục nghe vậy có chút sợ, không nghĩ tới bọn trùng tộc này lại ghê gớm hơn hắn nghĩ.
Đang định hỏi gì, Bắc Tiểu Lục sắc mặt liền đại biến, cả người liền ngã xuống, trước giây hôn mê, hắn cảm nhận được trái tim như bị bóp nghẹt thở.
Bạch Cửu Thiên đang suy nghĩ, bỗng phát hiện Bắc Tiểu Lục dị thường, giật mình không nhẹ, vội vàng đến bên kiểm tra.
Nhưng tiên thức vừa tiến vào kiểm tra thân thể của Bắc Tiểu Lục, sắc mặt liền đại biến.
Tiên giới, Kiếm Vực.
Tại một cung điện cổ xưa, một vị nam tử đang nhắm mắt ngồi trên bồ đoàn, xung quanh kiếm quang quá mức huyền ảo, áo nghĩa quanh quẩn bên người.
Bỗng hai mắt bất chợt mở ra, khí tức bộc phát làm rung chuyển cả tòa cung điện, người này không phải ai khác, chính là chân thân Bạch Cửu Thiên.
Chỉ thấy ánh mắt của hắn như tinh không, nhìn về một nơi, như muốn xuyên thủng cả vị diện.
Một lúc sau, mới nhắm mắt lại, thở dài một hơi, lẩm bẩm:
“Là duyên là phận, là tử là vong, Tiểu Lục con phải tự mình vượt qua định mệnh, sinh sinh tử tử, ai biết cửa tử lại là cửa sinh, cửa sinh chưa chắc lại là cửa sống.”
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, khi Bắc Tiểu Lục tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Một tay vỗ vỗ lên trán, cả người hắn bây giờ đều mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, không một chút giống người tu chân, càng giống một phàm nhân bị bệnh.
Bắc Tiểu Lục nhìn thấy bên cạnh đang ngồi một vị nam tử, mới thở dài một hơi, vô lực hỏi:
“Sư phụ, con đây là bị sao? Lúc này cả người con đều không còn một chút sức lực nào”
Bạch Cửu Thiên nhìn đồ đệ mà mình mới thu, liền không nhịn được thở dài, chân thân vừa rồi cũng có truyền đạt tin tức cho hắn, hắn vô cùng hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, chỉ là hắn không biết nên vui hay nên bi ai nữa.
“Đồ đệ, con…”
— QUẢNG CÁO —
Bạch Cửu Thiên muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy biểu hiện sư phụ tiện nghi của mình, trong lòng Bắc Tiểu Lục hơi nhảy một cái, hắn có một dự cảm không tốt lắm.
Nhưng vẫn cắn răng dò hỏi.
Bạch Cửu Thiên biết chuyện này không thể không nói, bèn một bên thở dài nói:
“Không nghĩ tới Bạch Cửu Thiên ta, tung hoành vô số năm tháng, lại có một ngày nhìn lầm.”
Nhìn tên đồ đệ đang tái nhợt, Bạch Cửu Thiên nghiêm túc nói tiếp:
“Tiểu Lục, con nắm giữ không phải Lôi Linh Thể, mà… là Diệt Linh Tam Chuyển Tiên Thể”
“Diệt Linh Tam Chuyển Tiên Thể?”
Nghe tới mình không phải là Lôi Linh Thể, Bắc Tiểu Lục có chút kinh ngạc, cùng nghi hoặc, ánh mắt dường như không hiểu.
Bạch Cửu Thiên dường như hiểu Bắc Tiểu Lục muốn hỏi gì, hắn đứng dậy, quay người lại, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn, cùng với âm thanh bất đắc dĩ.
“Đúng vậy, đây