Hắc Lân Yêu Mãng một bên quan sát cuộc chiến, nó rất phiền muộn, cảm giác như không ai để ý tới nó vậy.
Bắc Tiểu Lục không cho nó tham chiến, nó buồn chán một bên theo dõi.
Lúc đầu có người còn nhìn qua nó, không biết tại sao nó chỉ đứng một chỗ.
Dần dần, do hai người Bắc Tiểu Lục và Triệu Phong đánh nhau hấp dẫn bọn họ, Hắc Lân Yêu mãng tự động bị xem nhẹ, rốt cuộc không ai thèm để ý nó.
Thanh niên tử y, một bên ẩn hình, một bên ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua Hắc Lân Yêu Mang.
Sau khi xác định tên này không có ý định xuất thủ, mới tập trung vào Bắc Tiểu Lục.
Dư ba đánh nhau của hai người Bắc Tiểu Lục quá mạnh mẽ, Triệu Phong kiếm pháp xử lý quá thuần thục, đều có toan tính và dứt khoát.
Có thể thấy được y cũng không phải loại đơn giản.
Triệu Phong càng đánh càng ác liệt, đừng nhìn hắn đang có vẻ áp chế Bắc Tiểu Lục, ngược lại chính hắn mới cảm thấy áp lực.
Bởi vì dù hắn có ra chiêu như nào, Bắc Tiểu Lục cũng thanh thoát phá chiêu được.
Triệu Phong cũng không ngu ngốc, hắn nhận ra Bắc Tiểu Lục đang dùng hắn làm đá mài dao.
Thế công của hắn, càng lúc càng bị Bắc Tiểu Lục có xu thế áp chế.
Nghĩ tới đây hắn liền nổi giận, quát một tiếng :
“ Ngươi dám coi thường ta, chết đi”.
Triệu Phong từ trong ngực lấy ra một tấm phù màu vàng, phía trên vẽ vài đạo phù văn, cùng với một thanh tiểu đao màu vàng trông rất sống động.
Y lộ ra vài phần tiếc nuối, đem tấm phù để trước người, hai tay tư thế không ngừng biến ảo, đánh ra từng đạo pháp quyết, chân khí không ngừng điên cuồng tiến vào.
Nhìn tấm bùa này hết sức bình thường, tại hấp thu cực hạn chân khí về sau, bỗng tỏa ra hào quang bốn phía.
Nhất là thanh tiểu đao màu vàng đang không ngừng lay động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra.
"Phù Bảo!" Bắc Tiểu Lục nhận ra đây là tấm phù gì, cũng có chút bất ngờ không nghĩ tên này, có thể một món bảo mệnh không tồi, chỉ tiếc đối với hắn vô dụng.
Sở dĩ gọi là Phù Bảo, đó là một loại phù lục hết sức đặc thù, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới luyện chế ra được.
Nguyên Anh tu sĩ có thể đem một phần uy lực của linh bảo, vận dụng thủ pháp chế luyện phù lục, thông qua một ít phức tạp thủ đoạn, phong ấn vào trong tấm phù.
Do vậy mới được gọi là Phù Bảo, uy lực của tấm phù cũng tùy thuộc vào lực của mỗi người.
Mỗi lần luyện chế Phù Bảo, nếu mà thất bại sẽ dẫn đến linh bảo phản phệ, chính vì tính mạo hiểm như vậy.
Những tấm Phù Bảo như thế giá trị vượt qua cả pháp khí cực phẩm.
Tu sĩ có được Phù Bảo cho dù chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, cũng có thể miễn cưỡng kích phát được phù lục.
Chỉ là uy lực sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng như vậy đối với tu sĩ dưới Trúc Cơ trở xuống, cũng là một món bảo mệnh kinh khủng.
Cho nên rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh lúc thọ mệnh của mình sắp hết, thường không tiếc tiêu hao uy lực của linh bảo, luyện chế ra mấy đạo Phù Bảo để cho con cháu của mình, dùng làm con bài bảo mệnh.
Có điều khác biệt với những tấm phù lục cấp thấp, việc để kích hoạt được được lực lượng được phong ấn bên trong, tu sĩ Luyện Khí kỳ cần tốn rất nhiều thời gian.
Cũng có thể nói đây là điểm yếu duy nhất, bởi vì cảnh giới thấp không phải muốn kích hoạt thì sẽ được.
Không có ngoại lệ, loại phù này cũng chỉ có thể dùng một lần mà thôi.
Bởi vậy