Bắc Tiểu Lục ở đằng xa thần thức vẫn một mực quan mọi người, hiển nhiên Tiểu Hắc nói gì hắn cũng nghe được.
Trong lòng cảm thán “ Tên này tâm cũng quá hắc hắc đi, cảm giác như thành tinh rồi”.
Bắc Tiểu Lục không sợ nó linh trí cao, chỉ sợ nó ngu đần thôi, như vậy cũng bớt hắn quan tâm.
Tiểu Hắc sau khi được ba tên tu sĩ kia dâng biếu ba túi trữ vật, nó lén cất giấu hai túi, vậy là vừa đủ hai mươi.
Nó ung dung đắc ý bò về phía Bắc Tiểu Lục, một bên nội tâm tự cho mình một điểm thông minh.
Tiểu Hắc phấn khởi đến trước mặt Bắc Tiểu Lục lấy lòng :” Lão đại, ngươi xem vừa đủ hai mươi, không thiếu cái nào”, cái đuôi to bự vẫy vẫy trên mặt đất.
Nếu ai không nhìn nhầm thì còn tưởng nó là một con chó nhà đâu chứ.
Bắc Tiểu Lục sau khi nhận được túi trữ vật mà Tiểu Hắc đưa, hắn ánh mắt rất vi diệu nhìn nó :” Đúng thật là đủ được hai mươi đâu!”.
Nghe hắn nói vậy Tiểu Hắc tâm tình liền buông lỏng.
Bắc Lục cất chiến lợi phẩm vào trong Ngũ Hành nhẫn, hắn suy tư một chút liền cất bước tiến về phía tu sĩ đằng xa.
Thấy Bắc Tiểu Lục tiến về phía này, mọi người đều có chút căng thẳng, chỉ sợ Bắc Tiểu Lục chú ý tới.
Bắc Tiểu Lục đến gần một đội ngũ gần nhất, nhóm này gồm năm người ba nam hai nữ.
Hắn trực tiếp hỏi :” Năm vị đạo hữu, có thể cho tại hạ biết được tình hình ở nơi đây không?”.
Năm người lúc đầu có chút sợ Bắc Tiểu Lục, nhưng thấy hắn chỉ hỏi chuyện liền thả lỏng một hơi.
Một người có vẻ uy vọng cao nhất, khẽ bước lên nói chuyện :” Không dám giấu vị huynh đài này, di tích Thần Điện đã mở được ba ngày”.
Bắc Tiểu Lục tò mò hỏi :” Vậy các ngươi tại sao không vào”, di tích mở ra mà bọn họ vẫn dừng ở đây, chứng tỏ có nguyên nhân.
Vị thanh niên này cười khổ :”Cũng không phải chúng ta không muốn, chỉ là không vào được”.
Dừng lại chút nói tiếp :” Các hạ chắc cũng thấy phía trước chứ, nơi đó là một biển hồ nham thạch, ở giữa hồ có một ngọn núi, phía trên đỉnh núi có một tòa Thần Điện.”
Giọng nói lộ vẻ tiếc nuối :” Để vào di tích bắt buộc phải vượt qua hồ dung nham bên dưới.
Nếu như chỉ đơn giản như vậy thì tốt, chẳng qua bên dưới tồn tại một loại yêu thú gọi là Nham Xích”.
Bắc Tiểu Lục không có ấn tượng gì loài yêu thú này, bèn hỏi :” Nham Xích rất mạnh hay sao,”.
hắn nhìn xung quanh nơi đây, hiển nhiên vẫn còn kha khá tu sĩ, điều này làm hắn nhíu mày.
Hiển nhiên vị thanh niên cũng hiểu hắn tại sao lại hỏi vậy, cười khổ đáp :” Bên trong tồn tại rất nhiều Nham Xích, nhị giai cũng không thiếu mấy chục con, nhất giai càng không phải đề cập tới.
Bọn yêu thú này thân sói, đuôi như xích đỏ, rất nhanh nhẹn, lợi dụng dung nham linh hoạt tấn công.
Cũng chỉ có đoàn đội mạnh như đám người cửu tinh, bát tinh thế lực mới có thể vượt