Mấy người im lặng không ai nói gì, Bắc Tiểu Lục khụ khụ một tiếng:
“Tư Khuynh Mỹ lâu, Cung Hằng đã lâu không gặp”
Cung Hằng gật đầu nói ra những ngày qua, nói chung chủ yếu đi rèn luyện thực thực, cùng tìm kiếm một ít tài nguyên.
Tư Khuynh Mỹ thì không nói chuyện, ánh mắt đều nhìn trực vào Cốc Y, làm cho Cốc Y cảm thấy như mình làm điều gì có lỗi với nàng vậy.
Bắc Tiểu Lục nghi hoặc hỏi:
“Ta theo lời ghi chú của mọi người, chạy tới Thần Điện nhưng không gặp được các ngươi”
Cung Hằng giải thích:
“Trên đường hai người chúng ta gặp phải một nhóm yêu đú rất lợi hại, tránh né tốn không ít công sức mới cắt đuôi được.
Bởi vậy đến muộn hơn so với dự kiến”
“Hóa ra là như vậy, các ngươi không bị sao chứ”.
Bắc Tiểu Lục cảm thán
Cung Hằng lắc đầu, trả lời:
“Vậy thì không sao, cũng khá may mắn, trên đường chúng ta tìm thấy một đầm hàn trì, làm thực lực chúng ta tăng tiến không ít.
Cũng coi như nhân họa đắc phúc”
Bắc Tiểu Lục nghe thấy vậy cũng mỉm cười, nhìn sang Tư Khuynh Mỹ hỏi:
“Ngươi nha biến thông minh không ít ha”
Tư Khuynh Mỹ đang không vui, hừ lạnh một cái, kiêu ngạo không trả lời, làm hắn có chút mộng, quay sang hỏi Cung Hằng.
“Nàng đây là chuyện gì?”
Cung Hằng lắc lắc đầu, nhún vai, hắn làm sao biết được chứ.
Bắc Tiểu Lục cũng bó tay.
Hai người nói xong nhìn nhau không chớp mắt, Bắc Tiểu Lục có chút mù mịt, khẽ linh động.— QUẢNG CÁO —
Hắn cười nói:
“Y tỷ đây là bạn của đệ Tư Khuynh Mỹ, bọn đệ quen nhau trong lúc vào bí cảnh”
Cốc Y nghe vậy, mỉm cười lễ phép chào hỏi:
“Sư muội hẳn là Tư khuynh Mỹ đi, quả nhiên không hổ là người có thiên phú nhất của Tư gia thế hệ này, hạnh ngộ”
Bắc Tiểu Lục lại nói tiếp:
“Đây là Cốc Y, tỷ kết nghĩa ta mới nhận biết, người rất tốt”
Tư Khuynh Mỹ lúc này mới lên tiếng:
“Nghe danh nữ thiên tài Cốc Y của Huyền Âm Các đã lâu, hôm nay gặp mặt không sai chút nào”
Hai người gật đầu với nhau coi như chào hỏi, thấy vậy Bắc Tiểu Lục mới tốt.
Ầm!
Vân Môn Thủy Trạch nhấc lên một ngọn sóng lớn, tòa Di Tích đang hạ xuống, còn có một chút tu sĩ chưa kịp đi ra, trực tiếp bị sóng lớn cho đánh bay.
"Tòa di tích này sẽ biến mất!"
Nhìn cái kia một tấc một tấc chìm xuống di tích, Cốc Y cảm thán nói rằng.
Ào ào ào!
Di tích hoàn toàn chìm vào trong hồ nước, khuấy lên toàn bộ mặt hồ, di tích càng mơ hồ, dần dần, liền cái bóng cũng biến mất không còn tăm hơi, chỉ có vô số bong bóng từ đáy hồ bốc lên, càng ngày càng ít, cuối cùng mặt hồ hoàn toàn yên tĩnh, phảng phất tỏa Thượng Cổ Di Tích chưa bao giờ từng xuất hiện.
Giữa lúc mấy người Bắc Tiểu Lục định rời đi nơi đây, lại nghe thấy phía sau có một đạo âm thanh vang lên, mang theo một chút tức giận.
"Mấy người các ngươi đứng lại cho ta."
— QUẢNG CÁO —
Quay đầu lại, nhìn thấy Thiên Tinh mang theo một nhóm đệ tử Thiên Ma Môn hướng về bọn họ đuổi lại đây.
Bắc Tiểu Lục liếc hắn một cái, chẳng thèm để ý ra hiệu mọi người tiếp tục đi.
Một thanh phi kiếm xé gió bay về phía mấy người Bắc Tiểu Lục, làm Bắc Tiểu Lục sắc mặt trầm xuống, đôi mắt vốn dĩ thờ ơ, chợt thay thế bằng sự lạnh lùng.
“Tiểu Hắc!”
Tiểu Hắc vươn người lên giữa không trung, quay đầu về phía bọn người Thiên Tinh, há mồm phun ra một đạo bùn chất lỏng, hướng về bọn họ.
Thiên Tinh trong tay ngưng tụ chân khí, một chưởng hướng bùn nhão vỗ tới, làm tung tóe bay tứ phía, mấy đệ tử phía sau không để ý, bị dính phải kêu thảm thiết.
“Bùn này có thể ăn mòn, mọi người mau dùng chân khí hộ thể, đừng để chất bùn này dính vào cơ thể”.
Sắc mặt Thiên Tinh không được tốt lắm.
Tiểu Hắc ngay sau đó tiếp tục phun ra một loạt thổ tiễn, giăng kín đầy trời, bay liên tục về phía đệ tử Thiên Ma Môn, liền không khí đều có chút vặn vẹo.
"Sư huynh, đây là Hắc Lân Yêu Mãng, đừng để nó công kích từ xa, " Thiên Tinh cảm nhận được chất an mòn nguy hiểm, hắn đem ngưng trọng nhìn về phía Tiểu Hắc.
"Cự Linh Thủ!"
Thiên Tinh khẽ quát một tiếng, trong tay chân khí hội tụ, một luồng linh khí từ thiên địa bên trong dẫn dắt mà đến, ngưng tụ ra một con Bạch Hổ hướng về đạo kia thổ tiễn trấn áp xuống.
Ầm!
Bạch Hổ và thổ tiễn chạm vào nhau, sinh ra