11.
Hiểu Dao không tức giận như trong tưởng tượng, trái lại có chút mừng rỡ.
Thế nhân yêu dung nhan tuyệt thế của y, chỉ có Niên Thụy Minh không biết xấu đẹp, yêu trái tim trong sáng lung linh của y.
Hiểu Dao chợt cảm thấy hắn và đám người phàm nông cạn không giống nhau, chất phác nhưng có nội hàm, nhìn hắn cũng vừa mắt hơn, ngay cả cái mặt nạ xanh lè lúc thường tìm mọi cách ghét bỏ cũng đeo lên mặt.
Y muốn đối xử tốt với hắn một chút. Đối với cái tên khác tất cả mọi người này, người yêu y, phải tốt một chút.
Bởi vì trong tương lai không xa, Niên Thụy Minh sẽ phát hiện tình yêu của hắn vô cùng nhỏ bé, không đỡ nổi một đòn trong dòng lũ yêu thương của nhân thế, đối mặt với kẻ tranh đoạt từ bốn phương tám hướng, thánh giáo của hắn không có cách nào tiếp tục che mưa chắn gió cho Hiểu Dao được nữa.
Ánh mắt Hiểu Dao nhìn về phía Niên Thụy Minh cũng từ thương hại biến thành thương tiếc, tùy ý hắn cầm lấy hai tay mình.
"Tay ngươi sao lại đen vậy? Mấy ngày không tắm rửa rồi?"
Hiểu Dao không nói, y phát hiện thật ra dung mạo Niên Thụy Minh đẹp, mày kiếm mắt sao, mặt như quan ngọc, ngay cả khóe môi cũng...
"Lần sau tuyệt đối không được rửa chân trong hồ thánh nữa, nước kia bị ngươi rửa hơn mười năm, đã sớm thối hoắc."
Ngay cả khóe môi cũng...
"Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, ngươi là nam tử cũng đừng lôi thôi quá mức."
—— Bép!
Niên Thụy Minh che miệng oan ức nói: "Sao ngươi đánh ta?"
Hiểu Dao xa xôi thở dài, nện bước nhẹ nhàng đến cạnh ao, hái một đóa hoa sen, nâng trong lòng.
"Ta và hoa sen, ai đẹp hơn?"
Niên Thụy Minh không chút nghĩ ngợi: "Hoa sen."
Hiểu Dao bứt cánh hoa, nhìn chúng dồn dập rơi xuống bùn đất, không còn cao thượng, u ám nói: "Hoa sen là ta, ta chính là hoa sen."
Niên Thụy Minh như có điều suy nghĩ: "Vẫn là hoa sen đẹp."
"..."
Hiểu Dao dứt khoát ném hoa sen ngoắc ngoắc tay với hắn: "Biết vì sao ta đánh ngươi không?"
Niên Thụy Minh lắc đầu: "Vì sao?"
Hiểu Dao quyến rũ nở nụ cười, khẽ liếm môi.
Niên Thụy Minh: "Miệng nứt nẻ, tốt nhất nên uống nhiều nước."
Hiểu Dao: "... Ngươi tới đây, ta cho ngươi biết vì sao ta đánh ngươi."
Niên Thụy Minh theo lời đi tới.
—— Bép!
"Sao ngươi lại đánh ta?!!"
12.
Y làm sao mà không đẹp bằng hoa sen chứ?
Hiểu Dao không tin, càng không cam lòng.
Nhất định là Niên Thụy Minh cố ý nói mát chọc giận y.
Nhưng y sẽ không dễ dàng chịu thua!
Thân thể trần truồng nằm trên tơ lụa màu đen, càng khiến làn da y trắng như tuyết, ánh trăng nhu hoà tựa như tấm vải che trên người y, càng tăng thêm sắc thái dụ người.
Trong đôi mắt thâm trầm của Niên Thụy Minh lóe ra cảm xúc không thể miêu tả.
"Đây là giường ta."
"Phải không? Có thể là ta nhớ nhầm."
Hiểu Dao không đứng dậy, vươn mình cong một chân lên, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng một đoạn cẳng chân như bạch ngọc.
Niên Thụy Minh chuyển động, đến gần giường, dịu dàng ôm lấy y.
Hiểu Dao dịu ngoan ôm vai hắn, ngón tay vẽ vòng tròn trong lồng ngực hắn.
Bóng đêm ghẹo người, không bằng một cái nhíu mày một nụ cười của y.
Hiểu Dao nhắm hai mắt lại, cảm thụ đôi tay mạnh mẽ này, nâng y một đường đi xa...
Đi vào phòng y?
Niên Thụy Minh thả y lên giường, tỉ mỉ trùm chăn cho y, xong xuôi mới lau mồ hôi trán, nói một tiếng "ngủ sớm đi".
Sau đó đi mất!
Đi mất!
Hiểu Dao trợn mắt há mồm nằm trên giường, không nghĩ ra mình sai chỗ nào.
Y đã hạ thấp tư thái đi bán nhan sắc, Niên Thụy Minh sao có khả năng chống lại được thân thể mê hoặc của y.
Đối với hắn y thật sự một chút mị lực cũng không có à?
13.
Hiểu Dao trằn trọc trở mình một đêm, đợi tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ, liền không kịp chờ đợi đứng trước gương tỉ mỉ ăn vận.
Khóe miệng hơi cong, liền phảng phất như không trung bay đầy hoa tươi, tỏa ra mùi hương thơm ngát say lòng người. Ghé sát vào xem, da thịt trắng như tuyết vô cùng mịn màng, hiện ra chút hồng nhạt, bất kể như thế nào cũng nhìn không ra hai chữ "lôi thôi", càng khỏi bàn đến "xấu".
"Ta tất nhiên là đẹp đến không gì tả nổi."
Hiểu Dao hỏi mỹ nhân trong gương:
"Lẽ nào ánh mắt thế nhân thay đổi?"
Y sống một mình nhiều năm như vậy, thế đạo đã thay đổi rồi ư?
Hiểu Dao đang thầm ưu thương, bỗng nhiên