16.
Trong Bạch Liên Hoa bảo giám nói các Bạch Liên Hoa đều mẫn cảm yếu đuối, bất kể là loại Bạch Liên Hoa nào, vận mệnh cuối cùng đều là không chiếm được tình yêu của vai chính, cô độc chết đi.
Hiểu Dao hồi tưởng nửa đời trước của mình, sau đó lại nghĩ về nửa đời sau, cảm thấy nhân sinh đã không còn hi vọng.
Y ném hai cái mặt nạ đen thùi với xanh biếc kia cho Niên Thụy Minh, nói: "Ta không bao giờ miễn cưỡng vui cười nữa."
Niên Thụy Minh nói: "Được, ta làm cho ngươi cái mặt nạ khóc."
Kỹ thuật cắt mặt nạ của hắn ngày càng điêu luyện, vải đỏ bị ném lên không trung, mấy nhát kiếm xoạt xoạt xoạt, hai cái lỗ cùng một hình cung cong xuống liền thành hình.
Hiểu Dao ai thán trong lòng, động tác tiêu sái vầy, đồ vật làm ra lại xấu xí, nếu hắn không phải nhân vật chính đã sớm bị người đánh chết, còn có thể đứng ở vị trí giáo chủ cắt mặt nạ cho y à.
Hiểu Dao nói: "Trước mặt ngươi, ta che giấu có ý nghĩa gì."
Niên Thụy Minh nói: "Thánh tử và ta gánh vác trọng trách chấn hưng thánh giáo, tất nhiên nên thẳng thắn thành khẩn đối đãi nhau, không cần che giấu."
Đúng rồi, Hiểu Dao tự nói với mình, tháo mặt nạ xuống ta là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, mang mặt nạ ta chính là thánh tử, nhất định phải phấn chấn lên mới được.
Y nhận lấy mặt nạ khóc trong tay Niên Thụy Minh: "Ta nghĩ rõ rồi, đi triệu môn chủ đến đây."
"Chờ đã!" Niên Thụy Minh liếc nhìn lục bào của y, "Nếu đổi mặt nạ, ta thuận tiện làm thêm cho ngươi một bộ đồ mới đi."
"Không cần." Hiểu Dao kiên quyết từ chối.
"Đừng ngại." Niên Thụy Minh nói, "Ta cắt quần áo còn dư ít gấm, ngươi chờ đó, lập tức xong ngay."
Không!
Cánh tay Hiểu Dao vươn ra cứng đờ, nhìn bóng lưng Niên Thụy Minh càng đi càng xa, vô lực cứu vãn.
Y ngẩng đầu lên, gào thét trong câm lặng:
"Trời cao à, ta đã làm sai điều gì?!!"
17.
"Kỳ môn chủ."
"..."
"Kỳ môn chủ?"
"..."
Hiểu Dao dùng sức ho khan hai tiếng, coi như khí chất của y là nhất lưu, trường bào mặt nạ đều không che nổi, nhưng trước mặt giáo chủ nhìn y đến xuất thần cũng không nên.
Kỳ môn chủ phục hồi tinh thần, khom người nói: "Chúc mừng giáo chủ, chúc mừng thánh tử."
"Hả?" Niên Thụy Minh ngạc nhiên, "Chúc mừng cái gì, lại chúc mừng cái gì?"
"Chuyện này..." Kỳ môn chủ dời mắt khỏi hai người mặc hồng y kia, "Chúc mừng giáo chủ và thánh tử kết liên lý."
Hiểu Dao nghe được lời ấy, trên mặt bỗng dưng đỏ bừng, nhưng bị mặt nạ che giấu. Y len lén liếc Niên Thụy Minh một cái, âm thầm mong đợi phản ứng của hắn, nhưng đáng tiếc Niên Thụy Minh trấn định tự nhiên giải thích: "Môn chủ hiểu lầm rồi."
Hiểu Dao khó nén thất vọng, mạnh mẽ nhéo lưng hắn.
Niên Thụy Minh hít một ngụm khí lạnh.
Kỳ môn chủ cả kinh, sững sờ, nghĩ nghĩ, cùng hít một ngụm khí lạnh.
Hiểu Dao bị bọn họ cảm hoá, cũng hít một hơi.
Kỳ môn chủ giảm thấp âm thanh: "Giáo chủ là muốn bí mật thành hôn với thánh tử ư?"
Hiểu Dao nghe được hai chữ "thành hôn", trên tay run run, lại nhéo thêm một cái.
Niên Thụy Minh nhe răng trợn mắt.
Kỳ môn chủ gật đầu: "Tiểu nhân hiểu rồi, trong giáo có nhiều kẻ cổ hủ, trở về ta sẽ đi nói chuyện với bọn họ. Nếu có người dám to gan nghi vấn..." Ánh mắt ông tàn nhẫn, "Tuyệt không làm bẩn tai giáo chủ."
Niên Thụy Minh cắn răng: "Môn chủ, ý của ta là..."
Hiểu Dao nhận ra được bầu không khí khác thường, nhanh chóng buông tay, da thịt Niên Thụy Minh được giải phóng, theo bản năng thở ra một hơi.
Kỳ môn chủ tự cho là thay giáo chủ giải mối sầu lo, mặt mày khôi phục nét ôn hòa, cười ha hả nói: "Giáo chủ không cần lo lắng nhiều, tiểu nhân sẽ đúng mực." Nói xong quay qua phía Hiểu Dao, "Viên môn chủ cũng ủng hộ ngài."
Viên môn chủ, đó là ai?
Hiểu Dao mê man mà hấp háy mắt.
Thôi, người quý mến y nhiều đến thế, làm sao có khả năng nhớ kỹ từng cái tên.
18.
Hiểu Dao bí mật quan sát vũ cơ Tây Vực kia.
Lúc nàng bước đi vòng eo luôn uốn éo