"Tôi xin lỗi vì rắc rối mà con trai tôi đã gây ra", một người đàn ông da trắng trung niên mặc phong cách Hàn Quốc nói với một cử chỉ hối lỗi.
Người đàn ông lực lưỡng ngồi yên trên chiếc ghế sofa lớn ở giữa phòng với Kom và hai thuộc hạ khác phía sau hắn ta.
Kamol nhìn những người trước mặt mình với đôi môi tạo thành một đường thẳng. Kamol đã đáp máy bay từ Thái Lan để nói chuyện với cha của người thanh niên đã ra lệnh đốt các kho hàng của Kamol.
"Và ông định làm gì với con trai của ông?" Kamol hỏi lão, ánh mắt Kamol không biểu lộ cảm xúc. Điều này khiến người bên kia không thể đoán được tâm trạng và suy nghĩ hiện tại của Kamol.
"Tôi sẽ dạy nó biết sợ và tôi sẽ đưa nó đến xin lỗi Khun Kamol, đó là điều chắc chắn", lão nói với một chút đau khổ vì con trai ông vẫn còn ở Thái Lan.
"Bản thân tôi đến để nói điều đó bởi vì chúng ta vẫn là đối tác. Nhưng không phải lúc nào mọi chuyện sẽ như vậy. Nếu con trai ông tiếp tục gây ra cho tôi những vấn đề này, tôi sẽ xử lý nó theo cách của tôi, hy vọng ông hiểu" Hắn nói một lần nữa. Kamol là một người trung thực. Hắn nói đươc, làm được và không quan tâm đến bất cứ ai. Họ phải chấp nhận mọi hậu quả do hành động của mình gây ra.
"Vâng, sẽ không có chuyện nó xảy ra nữa", người kia nhanh chóng trả lời.
"Đó là tất cả những gì tôi phải nói với ông. Hãy cho tôi biết ông sẽ xử lý như thế nào" Kamol lạnh lùng nói trước khi đứng dậy.
"Xin thứ lỗi cho tôi, tôi có một số việc phải làm" Kamol nói trước khi đi về phía cửa phòng với cấp dưới của mình.
"Cậu đã liên lạc với PLee chưa, Kom?" Kamol hỏi Kom sau khi lên xe và rời đi.
"Xong rôi. Ông Lee bảo tôi đến nhà chính của ông ấy" Kom nói về công việc kinh doanh thương mại khác của Kamol.
Kamol đang chuẩn bị mua hàng nên hắn cũng đến để nói về vụ cháy nhà kho.
"Hmm" Kamol đáp trong cổ họng. Trước khi hắn nhấc điện thoại của mình và gọi đến Thái Lan để nói chuyện với người mà hắn đã mất tích suốt thời gian qua. Âm báo giữ vang lên, nhưng không có ai trả lời.
"Kim cứng đầu hơn tôi nghĩ", Kamol phàn nàn khi Kim không trả lời cuộc gọi.
"Ngày mai chúng ta sẽ trở lại, sếp định đưa Khun Kim về nhà chính?" Kom tò mò hỏi.
"Tất nhiên, cậu ấy là vợ tôi", Kamol trả lời rồi gọi cấp dưới của mình vì Kim đã không trả lời cuộc gọi.
"Ồ, là tôi, anh còn theo dõi vợ tôi chứ?" Kamol hỏi cấp dưới của mình.
"Hừ, để mắt tới cậu ta, nếu có chuyện gấp với Kim, hãy trực tiếp gọi và nói ngay cho tôi, anh hiểu không?" Kamol ra lệnh một lần nữa trước khi cúp máy và đến nhà ông Lee để nói chuyện công việc.
__________________
"Được rồi, cảm ơn May rất nhiều" Kim nói với Mày.
Sau khi Kim định cho người phụ nữ mượn xe để đi mua sắm, Kim đã đợi ở văn phòng. Cấp dưới của Kamol cũng biết được rằng người phụ nữ này đã lấy xe của Kim. Vì vậy họ chỉ có thể ngồi nhìn Kim trong văn phòng.
Hôm nay Kamol đã gọi cho Kim nhiều lần nhưng Kim không trả lời.
Sau khi nói chuyện với cô gái, Kim tiếp cận Jin, thư ký của cô.
"Jin, ra cửa trước xem họ có còn ở đây hay không", Kim thì thầm với Jin vì cậu không muốn báo động cho người khác.
"Vâng" Jin trả lời trước khi rời văn phòng để mua cà phê tại một quán cà phê và sau đó quay trở lại văn phòng.
"Họ vẫn ở chỗ cũ, PKim" Jin nói vì xe của cấp dưới Kamol vẫn đậu ở chỗ cũ đã mấy ngày nay.
"Chà, tôi sẽ đi ra phía sau. Nếu cô có chuyện muốn nói với tôi, cứ gửi email cho tôi, đừng quên"- Kim ra lệnh cho thư ký trước khi vội vàng lấy túi và đi ra cửa sau.
Kim mở cửa sau, hiện ra một bức tường thấp đối diện với nhà ăn, nhà ăn có một lối ra.
"Sweet, tôi có thể đi xuyên qua bức tường và ra phía sau cửa hàng của bạn không?" Kim nói với chủ nhân của nơi này, họ hơi gần, cô ấy đang đi vòng ra phía sau cửa hàng của mình thì nhìn thấy cô ấy.
"Sao vậy Kim?" cô bối rối hỏi.
"À, có một số người theo dõi tôi, vì vậy tôi tìm đường khác để về nhà" anh nói, cô gái cười nhẹ.
"Được rồi, lên đây P " , cô gái nói, sau đó Kim nắm lấy một chiếc ghế và leo lên tường.
"Cảm ơn, tôi sẽ đi trước", Kim nói với cô gái trước khi nhảy ra phía sau nhà ăn và vội vàng bắt một chiếc taxi đang băng qua con hẻm để vào trung tâm mua sắm nơi May đã đậu xe.
Kim nhanh chóng gọi cho May, cô ấy bảo cậu ra bãi đậu xe.
"Chìa khóa xe" May nói và đưa lại chìa khóa xe cho Kim.
"Cảm ơn May, xin lỗi vì đã bắt em làm điều này, em có thể bắt taxi về được không?" Kim nói với người phụ nữ, cảm thấy hoàn toàn không cân nhắc.
"Được rồi, Kim đừng lo lắng, đi nhanh đi. Kamol chắc chắn đã biết Kim nhất định sẽ bỏ chạy, dù sao Kim cũng nên gặp bạn mình trước."
Người phụ nữ nói với giọng điệu tán tỉnh, Kim gật đầu trước khi lên xe và nhanh chóng lái xe. đi, một số đồ đạc của Kim đã được bí mật đặt trong xe, chẳng hạn như một số quần áo và vật dụng nhỏ. Kim lấy điện thoại của cô ấy và bấm số của Day.
[Uhm, có chuyện gì vậy?] Giọng của Day trả lời điện thoại. Hiện giờ anh ấy là người có khả năng lớn nhất để giúp anh ấy, mặc dù hơi đau khi phải nhờ anh ấy giúp đỡ.
[Tôi về rồi, giờ tôi đang ở trung tâm thương mại mua đồ, cậu có thể gặp tôi ở chung cư. Brick đang ở trong phòng] Day nói
"Vậy căn hộ của anh nằm ở đâu?" Kim hỏi. Khi Day cho cậu ấy địa chỉ của căn hộ, Kim trả lời và cúp máy.
Kim ở ngay cạnh căn hộ của Day. Kim lái xe đến bãi đậu xe và tấp vào cửa có số căn hộ mà Day đã nói với cậu trước đó. Kim nắm chặt tay. Kim cảm thấy ngày gặp mặt lần này không khó xử như những gì sắp đến. Khi đến trước phòng Day, Kim bấm chuông cửa.
Hãy yên lặng
Kim đợi một lát và cửa phòng mở ra, Brick có vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
"PKim" Brick nhỏ giọng gọi Kim. Kim nở một nụ cười gượng gạo với Brick khi tự nghĩ liệu anh chàng này có vấn đề gì không.
"Chà… thì… tôi đến làm vài việc lặt vặt ở gần đây, nên tôi gọi cho Day và anh ấy nói rằng anh ấy đã về, để tôi đợi anh ấy trong phòng" Kim nói vì cậu không biết bắt đầu như thế nào. Brick vội vàng dẫn Kim vào phòng.
Bước vào đầu tiên và nhìn xung quanh, Kim ngay lập tức cảm thấy một bầu không khí ấm áp.
"Cảm ơn," Kim trả lời khi Brick đưa cho mình một cốc nước.
"Hai người ở cùng nhau?" Kim hỏi không biết phải hỏi Brick nói thế nào.
"Vâng ..." Brick trả lời và im lặng.
"Ừm, tôi đi rửa mặt và mắt, tôi chỉ chợp mắt thôi." Brick nói và Kim gật đầu rồi ngồi dậy suy nghĩ.
Đến lúc này, liệu thuộc hạ của Kamol có biết rằng Kim đã vụt mất khỏi tầm mắt của mình? Kim không biết mình có thể rời xa người này bao lâu, nhưng ít nhất cậu muốn thử.
Nghĩ về tất cả những gì mình đã trải qua với Kamol, Kim cảm thấy toàn thân nóng lên vì cậu nhớ đến giọng nói trầm thấp nói bên tai khi họ đang sinh hoạt trên giường.
Một lúc sau, Brick rời phòng và mở cửa nơi Day bước vào với những thứ anh ta mua.
"Cậu có ở đây không?" Day chào gặp Kim, Kim hướng về Day với nụ cười hạnh phúc.
"Làm gì mà đứng đó và chỉ nhìn anh vậy? Hãy đến giúp anh mang cái này" Day quay sang Brick nói. Bick vội vàng cầm lấy những gì Day có và mang vào bếp.
"Chờ một chút Brick, anh sẽ ra ngoài và nói chuyện với cậu ấy. Hãy ngồi xuống trước đi Kim" Day nói trước khi bước vào phòng. Kim cảm thấy nhột nhạt vì không biết bắt đầu cuộc trò chuyện với Day như thế nào nhưng anh ngồi dậy và cảm nhận được ánh mắt của Brick đang nhìn mình.
"Chuyện gì vậy Brick?" Kim hỏi.
"Ồ ... không có gì," Brick nhanh chóng phủ nhận.
"Tôi cảm thấy Brick đang nhìn tôi, vì vậy tôi nghĩ Brick muốn hỏi tôi điều gì đó" Kim trả lời, muốn biết thêm về tính cách của Brick.
"Uh ... xin lỗi vì đã khiến cậu khó chịu. Cậu ... chỉ là ... khuôn mặt của Kim rất dễ thương" Brick nói khiến mặt Kim run lên vì anh không nghĩ Brick sẽ nói điều gì đó thẳng thắn như vậy.
(Brick cưng quá mấy chế ơi)
"Tôi là đàn ông, sao anh không nói tôi đẹp trai?" Kim hỏi.
"Chà…" Brick định nói, nhưng tiếng mở cửa phòng ngủ làm anh cắt ngang, Day vào thay quần và bước ra ngồi cạnh Brick.
"Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không, Kim?" Day hỏi, vuốt ve bàn tay của Brick.
Kim nhìn bàn tay Day đang nắm tay Brick với đôi mắt mờ đục. Đó cũng là bàn tay mà Day đã từng chạm vào anh. Hiện giờ bàn tay đó chỉ dành cho một người, người đó là Brick - Người thanh niên trước mặt đó.
Brick nhìn thấy khuôn mặt của Kim và muốn cho cậu một cơ hội để nói chuyện, nhưng Day từ chối. Kim thở dài trước khi quyết định nói.
"À… em có một chút vấn đề… nên em không thể về căn hộ của mình. Em không thể về nhà… vì vậy… em muốn đến xin sống với anh một thời gian, được không?" Kim nói nhỏ.
"Vấn đề của cậu là gì? Tại sao cậu không thể trở lại căn hộ của bạn? " Day khẽ hỏi.
"Chà… em… là…" Kim ngập ngừng, không biết giải thích thế nào.
"Kim, cậu chính là đang nhờ vả tôi. Nếu không định nói cho tôi biết, tôi giúp cậu như thế nào?" Day nói với một giọng đều đều. Kim khẽ mím môi.
"Chà, em có vấn đề với một người. Nên em vẫn không muốn quay lại căn hộ vì anh ta biết nơi em sống. Anh ta biết