Một lúc sau, xe của Kamol dừng lại trước ngôi nhà lớn. Một vệ sĩ vội vàng bước tới mở cửa xe cho cậu.
"Ra khỏi xe" Kamol nói nhỏ nhưng Kim vẫn im lặng.
"Kim, tôi đã bảo em xuống xe." Kamol - người đã xuống xe, nghiêng người và nói với Kim - người vẫn đang ngồi.
"Em tự mình đi xuống hay là muốn tôi cõng em trước mặt thuộc hạ?"
Kamol hỏi lại khiến Kim la lên một tiếng nhỏ trước khi đồng ý bước ra khỏi xe. Đôi mắt tròn xoe nhìn Kamol và đôi mắt xanh lục của cậu rung lên. Nhưng Kamol không biết phải giải thích điều đó như thế nào, vì vậy hắn nắm lấy eo Kim và vòng tay mạnh mẽ của mình quanh cậu.
"Này, buông tôi ra, anh tại sao ôm tôi?" Kim cố gắng đẩy lồng ngực mạnh mẽ của Kamol ra khỏi mình nhưng Kamol đã ôm chặt cậu hơn. Hắn quay lại nhìn cậu với ánh mắt sắc bén.
"Chúng tôi lên lầu nghỉ ngơi đi, khi nào đến giờ ăn tối sẽ xuống. Sau đó tôi muốn cậu gọi mọi người trong nhà đến phòng họp gặp nhau" Kamol nói với Kom. Kom cúi đầu vì anh biết rất rõ Kamol sẽ làm gì.
"Đi nghỉ đi" ra lệnh cho Kom vì Kamol biết rằng, giống như hắn, Kom vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Khi Kamol ra lệnh cho thuộc hạ, hắn ôm eo Kim đi về phía ngôi nhà. Kim muốn nổi dậy nhưng không thể chống lại lực lượng của Kamol nên đành phải đi theo hắn ta.
Kim liếc sang nhà Kamol, có một phụ nữ trẻ (hoặc Baiboon) và một bà già từ trong căn phòng nhìn ra trước khi vội vàng quay mặt đi khi nhận thấy ánh mắt của Kim.
Đánh giá bộ quần áo họ đang mặc, Kim cho rằng đó là người hầu của Kim.
"Không cần gấp gáp, trong chốc lát tôi sẽ dẫn em đi tham quan nhà của chúng ta" Kamol nhấn mạnh từ của chúng ta khiến Kim sắc mặt đỏ bừng. Kamol bước lên cầu thang lên tầng cao nhất và dừng lại trước một căn phòng, Kim biết ngay đó là phòng ngủ, đôi chân gầy guộc của cậu dừng lại ở đó.
"Có chuyện gì?" Kamol khẽ hỏi, bây giờ cơ thể Kamol muốn được nghỉ ngơi.
"Tôi hoàn toàn không muốn vào," Kim nói với giọng nghiêm túc.
"Tại sao?" Kamol hỏi.
"Nếu anh muốn tôi ở lại đây, hãy chuẩn bị phòng cho tôi. Tôi sẽ không ngủ với anh." Kim đưa ra tối hậu thư.
Cậu biết rằng mình không thể thoát khỏi Kamol và vì không thể trốn thoát, cậu phải thương lượng. Vì hạnh phúc của riêng bản thân. Lông mày của Kamol nhíu lại.
"Đó không phải là vấn đề lớn," Kamol trả lời dùng sức đẩy Kim vào phòng cho đến khi Kim bước vào phòng.
"Đau quá! Anh Kamol, sao anh làm khó tôi vậy?" Kim hét lên.
"Em thích đúng không?" Kamol trả lời ngay lập tức, khiến má Kim đỏ bừng vì cậu ấy biết điều đó có nghĩa gì với Kamol.
"Thật là điên rồ, tôi không thích nó chút nào," Kim nói, nhưng không giao tiếp bằng mắt với Kamol, điều này khiến Kamol khẽ mỉm cười.
"Rồi em sẽ quen thôi, nhưng tốt hơn chúng ta nên đi ngủ bây giờ. Em biết không, tôi xuống máy bay đi tìm em ngay. Tôi khó ngủ nên em phải nằm xuống cho toi một cái."Kamol nói, cởi cà vạt và áo khoác cho đến khi chiếc áo sơ mi được cởi ra để giảm bớt cảm giác khó chịu. Kim mới thở phào nhẹ nhõm.
"Kamol, tôi nghĩ hai chúng ta có thể nói thêm một chút về chuyện đó," Kim nói trong khi cậu vẫn có vẻ rất bối rối.
"Đi ngủ thôi," Kamol nói trước khi kéo Kim vào lòng nằm xuống chiếc giường rộng và kéo Kim vào ngực, ôm chặt. Kim vùng vẫy một chút nhưng biết sức mình không chống chọi nổi nên đành đứng im.
"Nói tóm lại, em khá dễ thương," Kamol nói và hôn nhẹ lên má cậu. Kim quay lại và mím chặt môi.
"Vậy, anh thực sự muốn tôi ở đây làm vợ của anh sao?" Kim hỏi một cách khô khan.
"Đúng," Kamol trả lời.
"Mặc dù hai chúng ta không yêu nhau và chỉ ngủ với nhau hai lần?" Kim hỏi thẳng thừng.
"Nó không chỉ hai lần, nhưng chúng ta không thể thu hẹp nó một cách hợp lý vì lúc đó em vẫn đang rên rỉ với một giọng rất ngọt ngào." Những bình luận đó khiến mặt Kim đỏ bừng.
"Khun Kamol!" Kim hét lên, ấn mạnh vào ngực để làm dịu đi cảm giác khó chịu do lời nói của Kamol gây ra.
"Suỵt, bình tĩnh đi, em nói rằng chúng ta không yêu nhau, đó là sự thật. Nhưng tôi có thể nói rằng tôi thực sự thích em, tôi thực sự thích em rất nhiều và tôi nghĩ rằng em sẽ sớm làm cho tôi yêu em đến tận xương tủy. Đối với em, tôi sẽ khiến em yêu tôi. Yêu, có lẽ, em có thể bắt đầu yêu tôi ngay bây giờ" Kamol nhắm mắt nói. Kim cau mày nhìn người đàn ông đang ôm mình đầy khó hiểu, sao Kamol lại hành động như mọi thứ dễ dàng vậy?
"Hãy tiếp tục mơ đi," Kim nói, nhưng Kamol vẫn mỉm cười với khóe miệng dù hắn đang nhắm mắt.
"Vậy nên em đã đồng ý ở lại đây với tớ, đừng bỏ trốn nữa nếu không muốn bị trừng phạt" Kamol nói.
Kim không trả lời. Nhưng im lặng với Kamol, nghĩ về điều đó và nhìn người đang nhắm mắt bên cạnh mình với vẻ khó hiểu. Tại sao Kamol lại thích Kim? Có lẽ trời nóng. Chỉ nghĩ về mối tình của cậu với Kamol, Kim thừa nhận rằng Kamol khiến cậu cảm thấy sung mãn. Nhưng trong thâm tâm, Kim lại miễn cưỡng thừa nhận đó là sự thật.
Kim trầm ngâm nhìn khuôn mặt của Moreno, được che phủ bởi bộ ria mép của Kamol. Người trước mặt cậu thực sự là một người đàn ông rất đẹp trai. Mọi thứ ở hắn ta đẹp, nhìn xuống bờ môi gợn sóng là Kim lại phải đỏ mặt.
Đối với đôi môi đó mà hôn và nâng niu toàn bộ cơ thể của Kim. Tiếng thở khe khẽ của Kamol khiến Kim vội vàng lùi lại.
Tại sao mình lại thấy cả tin? Đột nhiên mình đồng ý ở với một kẻ điên cuồng sức mạnh đã ra lệnh như vậy? Kim nghĩ trước khi làm một động tác nhỏ để thoát khỏi vòng tay của Kamol, nhưng Kamol vẫn ôm chặt Kim, Kim khẽ thở dài, sau đó cậu hy vọng rằng Kamol đang ngủ ngon.
Một lúc sau, Kim thoát ra khỏi vòng tay của Kamol, để đứng cạnh giường.
Tôi nghi ngờ hắn đang rất mệt, liệu hắn có biết nếu tôi lấy gối che mũi hắn không? Kim nhìn quanh phòng Kamol trước khi mở cửa phòng ngủ.
"Anh đi đâu vậy, Khun Kim?" giọng nói của thuộc hạ Kamol đang đứng trước cửa phòng hét lên, khiến Kim giật nảy mình.
"Ồ không, tôi chỉ muốn dạo quanh và khám phá, được không?" Kim hỏi với giọng điềm tĩnh mặc dù tim cậu đập thình thịch vì sợ hãi trước thái độ của cấp dưới.
"Anh có được phép?" hỏi người kia, như thường lệ.
"Khun Kamol đang ngủ, tôi có thể đi xung quanh được không? Nếu anh sợ tôi sẽ bỏ chạy, hãy theo tôi" Kim nói và rời đi, thuộc hạ của Kamol im lặng một lúc, trước khi cúi đầu.
"Xin mời" thuộc hạ của Kamol đáp lại vì anh ta biết rằng Kim không thể trốn thoát, nhưng mối quan tâm của anh ta là sợ rằng ông chủ của anh ta sẽ thức dậy và không thấy Kim ở bên cạnh mình.
-----
"Clemes, và Whipped Cream, xuống!" Tiếng hét khiến tiếng gầm của những con hổ lớn dừng lại và sau đó chúng nằm vật xuống đất, điều này gây ấn tượng lớn với Kim khi cậu nhìn người đang ôm mình.
Nuốt nước bọt một cách miễn cưỡng, cậu tự nghĩ rằng thà một trong những con hổ lớn húc mình còn hơn được nhìn thấy đôi mắt của người đã cứu cậu.
"Em đang làm cái quái gì vậy Kim?" Giọng nói của Kamol lại vang lên, khiến các thuộc hạ chạy theo, dừng lại và nhìn cậu với vẻ quan tâm.
"Tôi... tôi..." Kim ngạc nhiên không nói nên lời.
Kamol quay lại nhìn cấp dưới của mình với ánh mắt giận dữ.
"Đi vào phòng họp ngay bây giờ!" Kamol hét lớn, trước khi giật mạnh cánh tay của Kim để bắt cậu đi theo hắn ta.
Kim không cưỡng lại được, Kamol kéo anh vào đại sảnh.
"Đau quá, Khun Kamol, buông tôi ra!" Kim hét lên ngay cái dáng cao ráo.
"Không cần phải than vãn Kim! Nếu tôi đánh em một tích tắc sau đó thì nó sẽ còn đau hơn, em biết không ?!" Kamol nói với một giọng trầm.
Đám thuộc hạ đi theo sau im bặt, Kim quay lại thì thấy Kick đang cúi gằm mặt.
Vẻ mặt anh ta lộ vẻ lo lắng, ngay cả bản thân Kim cũng nhận ra.
"Chuyện gì đã xảy ra, thưa ngài?" dường như anh ta không biết