"Baiboon gọi cho con à?" người dì vội vàng hỏi. Kom gật đầu. Kom chỉ nghe thấy tiếng nức nở của Baiboon, cho đến khi anh nghe thấy giọng nói khác.
("PKom, em là Phai"), giọng của Phai vang lên. Kom nhận ra rằng Baiboon thực sự đang ở bên Phai.
"AiPhai, cậu đưa Baiboon đi đâu vậy?" Kom hét với một giọng trầm.
(Hét lên - Với 1 giọng trầm? OK tui vẫn ổn)
("Hãy nghe em nói trước. Đừng tức giận") Phái nói. Bởi vì cậu ta biết rằng nó có thể bị hiểu lầm.
"Hãy nói cho tôi biết bây giờ cậu đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra với Baiboon? Tại sao em ấy lại khóc?", Kom với hàng loạt cảm xúc.
("Baiboon và em đã bị bắt cóc, nhưng bây giờ chúng em đã an toàn. Chúng em đang ở…") Phai nói, giải thích về địa điểm khi cậu ta nói với chủ trạm xăng, vì cả hai không biết đường. Kom đã choáng váng khi biết rằng hai người họ đã bị bắt cóc.
("Đó là một người ở nhà anh. Cô ấy tên Mai, cô ấy là người đã bắt Baiboon. Em đến giúp nhưng họ cũng bắt được em. Bây giờ bọn đang chờ cảnh sát đến thẩm vấn họ"), Phai nói thay cho Baiboon. Có phải đó là lý do tại sao chàng trai trẻ lại nức nở ? Kom nghiến răng, cảm thấy rất lo lắng cho Baiboon và cũng rất tức giận.
"Nói với Baiboon là tôi sẽ đi gặp em ấy càng sớm càng tốt," Kom nói trước khi cúp máy.
"Chuyện gì vậy, Kom?" Kim hỏi, Kom nghiến răng nghiến lợi nhưng không nói gì. Bóng dáng cao lớn vội vã bước ra sau nhà, mọi người chạy theo sau.
*Bốp*
"Á!" Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên khi Kom đạp mạnh vào cửa nhà Mai trong lúc cô gái đang vội vã thu dọn đồ đạc. Kom với tay lấy chiếc túi và ném nó ra phía sau. Cô gái run lên vì sợ hãi khi nhìn thấy ánh nhìn xuyên thấu trong mắt anh.
"Mày muốn chết lắm phải không?" Kom hét lên khắp nhà, cả hai tay bắt đầu siết chặt cổ họng Mai. Đến lúc này, ý thức của Kom gần như biến mất khỏi não khi anh biết chuyện gì đã xảy ra với Baiboon, và cô ta chính là nguyên nhân của nó.
"Hự ... buông em ra ... Hự!" Cô gái loạng choạng, cố gắng gỡ tay Kom ra, nhưng không thể gỡ ra được vì Kom đã dùng lực quá mạnh. Cô gái khó thở.
"Đi kéo Kom ra trước!" Giọng nói của Kamol vang lên, nó làm cho thuộc hạ của Kamol nhanh lên và Kom rời khỏi Mai ngay lập tức. Nhưng tách họ ra khá khó khăn vì Kom rất tức giận.
"Lỏng lẻo!! Buông tôi ra" Kom giận dữ vặn vẹo.
"Kom, dừng lại ngay. Chuyện gì đã xảy ra thế?" Kamol hét lên. Kim ngạc nhiên khi thấy tình trạng của Kom bây giờ. Cánh tay anh hơi run run chỉ vào cô gái đang run rẩy đứng phía sau Da.
"Mai, Mai, cô ta cho người đến và bắt cóc Baiboon. Phai, bạn của Baiboon đến giúp em ấy và cũng bị chúng đánh đập và bắt cóc, thưa sếp" Kom giận dữ nói. Mọi người lập tức quay lại nhìn anh, cô gái lắc đầu trước khi lao tới và ôm lấy chân Kamol.
"Không đúng đâu, Khun Kamol, thực sự có người bôi nhọ tôi?" Người phụ nữ cầu xin, từ chối giọng nói run rẩy của mình. Dì Nee choáng váng.
"Nếu không phải sự thật, tại sao mày lại vội vàng quay lại lấy quần áo? Kim kéo cô gái ra khỏi chân Kamol và lớn tiếng hỏi.
"Kom, còn Baiboon, Baiboon thế nào?" Dì Nee bật dậy, ôm lấy cánh tay của Kom và hỏi.
"Bây giờ Baiboon đã an toàn. Tôi sẽ đưa dì đi tìm Baiboon. Sếp có thể bắt được cô gái khốn khiếp này trước không?" Kom nói với dì Nee trước khi quay sang hỏi Kamol. Kamol nhìn cô gái với ánh mắt bình tĩnh.
"Jew, đưa Mai vào một căn phòng nhỏ ở tầng một của ngôi nhà. Ra lấy xe, tôi cũng sẽ đi với Kom" Kamol nói đơn giản trước khi dẫn Kim rời đi ngay lập tức. Kom và dì Nee cũng đi theo hắn, trước tiếng la hét của cô gái.
...
...
...
"Bạn của con đã sẵn sàng làm chứng với cảnh sát chưa?" Chủ cây xăng hỏi Phai, khi thấy Baiboon vẫn ngồi thút thít.
"Con nghĩ tốt nhất là nên đợi người giám hộ của Baiboon" Phai đáp, trước khi ngồi xuống để xoa tay Baiboon. Chủ cây xăng đã đến nói chuyện trước với cảnh sát.
"Ơ… Phai… Cảm ơn. Nếu Phai không có ở đó, chắc chắn mình đã không được cứu" Baiboon nói với Phai bằng một giọng thổn thức.
"Được rồi, vậy thì, bạn có thể bù đắp khoảng thời gian tồi tệ ở trung tâm thương mại không?" Phai cười nói. Baiboon cười nhẹ trước khi gật đầu. Phai cười nhẹ.
(Kom: Hên là tao chưa biết cái vụ ở trung tâm thương mại lúc trước đó, giờ mày còn rủ nữa)
"Chút nữa PKom sẽ đến đây. Baiboon yên tâm đi" Phai nói để an ủi, Baiboon khẽ gật đầu. Cả hai ngồi im lặng một lúc, cảnh sát đến ngồi nói chuyện với Phai về vụ việc. Nghi phạm bị giam giữ đã bị nhốt trong xe cảnh sát. Một chiếc xe tải đen được lái đến trạm xăng, một nhóm người bước ra, những người đến là Kom, dì Nee, Kim, Kamol và Kit.
"Em trai tôi đâu? Hai người đã bị bắt", Kom nói nhanh với cảnh sát, cảnh sát chỉ vào bên trong quầy thu ngân của cây xăng.
(Con trai mới đúng chứ nhỉ
Kamol: /nhìn tui bằng đôi mắt khả ái/
Hả gì? Thắc mắc xíu thôi mà.
Kim: Già thì nhận đi, thái độ quá à)
"PKom" một giọng nói the thé hét lên khi cánh cửa mở ra. Người thanh niên vội vàng chạy về phía Kom.
(Vẫn là PKom. Dì Nee kí cái đầu PKom)
"PKom ..." Baiboon nức nở lớn tiếng. Kom vội ôm ngay Baiboon vào lòng. Kom cảm thấy như thể trái tim mình đã bị xé nát lúc đầu và giờ đã đập trở lại.
"Em có ổn không, Baiboon? Em an toàn rồi" Một giọng nói run rẩy. Kom không thể diễn tả cảm xúc của mình, anh không biết mình cảm thấy thế nào, bây giờ anh chỉ biết rằng nếu Baiboon không ở bên anh, anh sẽ không tha thứ cho bản thân cho đến khi chết. Cảm giác run rẩy ban đầu dần dần biến mất.
"Baiboon, bà ở đây" giọng nói run rẩy của dì vang lên từ phía sau họ. Baiboon quay lưng lại với Kim và ngay lập tức chạy đến với bà. Nam thanh niên ôm chầm lấy bà ngoại khóc nức nở. Kamol đến nói chuyện với thanh tra cảnh sát, người đã tự mình đến để giải quyết vụ án, và mọi chuyện xảy ra khi anh ta là người quen của Kamol. Kom quay lại nhìn Phai vừa rời đi. Phai đưa tay khẽ cúi đầu. Kom vẫn nhìn Phai trước khi thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn rất nhiều" Kom nói, trước khi bước tới chỗ Kamol, người đang vẫy tay gọi anh. Phai và Baiboon đang đứng cùng Kim và dì Nee. Kom bước đến chỗ Kamol và giơ tay tỏ lòng kính trọng với vị thanh tra quen thuộc, họ đứng nói chuyện một lúc. Được biết, nghi phạm đã bị bắt và đang ở trong xe cùng cảnh sát.
"Lũ chết tiệt" Kamol hét lên khi Kom đi về phía chiếc xe cảnh sát có một sĩ quan cảnh sát bảo vệ bị cáo.
Đột ngột!!
Kom ngay lập tức đưa nghi phạm ra khỏi xe vì người tuần tra đã mở cửa.
*Vút* *Bốp*
"Oi, cảnh sát, giúp tôi ... ugh ... ohhh," tiếng kêu vang lên từ nghi phạm bị bắt giữ. Bị đấm, đá và dậm chân xuống đất.

"Mày còn mặt mũi nào mà cầu cứu cảnh sát, đồ chó chết" Kom hét lên, cảnh sát ập vào và nhanh chóng kéo Kom lại. Baiboon cũng vội vã chạy khỏi bà ngoại để kéo quần áo của Kom.
"Được rồi ... PKom là đủ ... Ôm em, PKom, đủ." Chàng trai kéo mạnh cánh tay khiến Kom dừng lại ngay lập tức và quay sang ôm Baiboon. Tên kia bị kẹt trong xe và cửa khóa.
"Anh xin lỗi, Baiboon. Đó là lỗi của anh," Kom nói với giọng đau đớn, cảm thấy tội lỗi không kém vì đã đưa Baiboon vào vấn đề này. Ngoài ra, anh không phải là người bảo vệ Baiboon.
"PKom không làm gì sai cả. Anh không cần phải xin lỗi Baiboon" Baiboon nói, nức nở.
"Kom, cảnh sát muốn hỏi chuyện Baiboon." Kamol bước vào và nói.
"Vâng," Kom trả lời, trước khi cho phép Baiboon làm chứng trước cảnh sát trước. Mọi người đang xem CCTV. Sau khi xử lý vụ việc một lúc, có thể cảnh sát sẽ quay lại trước. Ngày hôm sau, cảnh sát sẽ thảo luận lại vụ án tại nhà Kamol. Tất cả quay trở lại chiếc xe mà Baiboon đã ngồi xuống và ôm lấy Kom, cách bà em không xa.
"PKom, là… anh có nhìn thấy xe máy của em không?" Phai hỏi khi ngồi trong xe với mọi người.
"Tôi không thấy nó, tôi sẽ cho người tìm nó vào sáng mai", Kom nói nhỏ.
"Tối nay để Phai về ngủ nhà ta trước. Anh thấy bố mẹ em không có ở đây" Kim nói, vì trước đó Phai đã nói với cậu rằng bố mẹ Phai đã đi tỉnh khác.
"Em nghĩ ..." Phai sẽ từ chối.
"Ngủ ở đây. Họ cũng sẽ nói chuyện với cậu" Kom tiếp tục, và Phai gật đầu.
"Vâng" Phsi trả lời.
"Sao vậy? Cậu định làm gì?" Kamol hỏi. Kom ngồi im lặng.
"Thật lòng mà nói, tôi thực sự ghét chúng. Tôi rất tức giận, rất tức giận vì chúng đến làm tổn thương người khác mà không có lý do, tôi muốn giết chúng" Kom nói với một giọng trầm và nghiến răng khi nghĩ về điều đó.
"Kom, dì biết rằng con rất tức giận, dì cũng rất tức giận, nhưng con có thể đừng tham gia về điều này được không? Hãy để cảnh sát tự xử lý, Kamol và Kom. Đừng nhúng tay vào những thứ này. Dì nghĩ đây là điều đầu tiên Mai thực sự làm" dì Nee nói. Anh im lặng một lúc rồi mới thở dài.
(Đừng ném nó cho hổ, dì nói ›: v)
"Nếu dì yêu cầu điều này, tôi sẽ không giải quyết bất cứ điều gì. Hãy để cảnh sát giải quyết", Kom miễn cưỡng nói.
(Sao hổng làm gì hết vậy? Rồi tới khúc mafia chưa?)

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ gọi thanh tra Pirun đến tiếp quản vụ việc, được không?" Kamol nói lại, trước khi mọi người im lặng, Baiboon đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Kom với người dì đang ngồi nhìn họ với ánh mắt dịu dàng.
...
...
...
"Phai có thể ngủ trong phòng của mình đêm nay," Baiboon nói. Sau khi trở về nhà, khi người thanh niên tỉnh dậy. Baiboon đã thở phào nhẹ nhõm vì khi lên xe về, Baiboon đã cảm nhận được sự ấm áp và an toàn trong những cái ôm của Kom. Bước xuống xe, Baiboon đã đưa bạn mình về nhà với bà. Kom, Kim và Kamol đã đến để nói về vụ án và truy tìm những người sống sót còn lại.
"Baiboon sẽ ngủ ở đâu?" Phai hỏi. Baiboon quay lại nhìn bà của mình.
"Bà ơi, tối nay Baiboon có thể đến nhà PKom ngủ không?" Cậu thanh niên hỏi bà. Dì Nee im lặng một lúc rồi mới gật đầu.
(Mấy cái này thì nhanh lắm. Giá đâu rồi cục cưng?)
"Mình sẽ đi ngủ với PKom," Baiboon trả lời, tĩnh lặng một chút trước khi thở dài nhẹ.
"Ừm, cảm ơn", Phai đáp.
"Chờ PKom. Mình sẽ mượn quần áo của Kom để bạn thay. Ồ, đây là dây sạc điện thoại" Baiboon đã gửi sạc điện thoại cho Phai. Phai đã lấy nó và kết nối nó với điện thoại của chính mình.
"Thực ra, bà đã nấu bữa tối. Cả hai đứa vẫn đói chứ? Bà sẽ dọn lên cho hai đứa" người dì nói khi nhớ lại và nghĩ chắc hai đứa nhỏ đói lắm.
"Vậy thì con sẽ đi giúp bà" Phai đề nghị, dì Nee mỉm cười, trước khi dẫn Phai đi mang bữa tối. Về phần Baiboon, em đi tắm trước. Baiboon tắm xong, mặc quần áo và ngồi trên giường với vẻ mặt đờ đẫn. Bây giờ gần như hoàn toàn biến mất cú sốc.
Tru ... Tru ... Tru ...
Điện thoại của Phai đổ chuông. Baiboon sau đó đứng dậy và nhìn vào nơi cắm sạc, trước khi người đàn ông trẻ tuổi im lặng trong giây lát. Baiboon choáng váng và sốc, đó không phải là do số điện thoại gọi, mà là vì hình ảnh hình nền mà em nhìn thấy bây giờ.
...
…
…
"Baiboon, cơm đến rồi. Ăn thôi" Phai vào phòng Baiboon sau khi giúp bà ngoại của Baiboon mang cơm vào nhà. Phai đóng cửa trước khi hơi cau mày khi thấy Baiboon đang ngồi trên giường của mình.
"Phai, mẹ của Phai vừa gọi" Baiboon nói khẽ. Phai đóng băng trước khi quay lại với điện thoại của mình. Nhận ra những triệu chứng của Baiboon, tim Phai lập tức choáng váng. Phai nhấc điện thoại gọi cho mẹ. Cậu ta nói đang ngủ ở nhà một người bạn, họ nói chuyện một lúc rồi cúp máy. Phai lại quay sang Baiboon. Trong đầu cậu ta tự nguyền rủa bản thân vì đã quên rằng trong điện thoại của mình có thứ gì đó được giấu kín.
"Có thấy không?" Phai hỏi. Baibon gật đầu. Một đôi mắt đẹp lại sáng lên. Trong suốt thời gian gặp Phai, cậu ta đã trở thành một người bạn mà Baiboon rất yêu quý và tin tưởng. Phai đã luôn quan tâm và giúp đỡ Baiboon. Nhưng Baiboon không bao giờ nghĩ về những gì Phai đang nghĩ với chính mình. Phai ngồi xuống cách cậu bé một chút.
"Mình xin lỗi"