"Em phải đi học. Anh sẽ nhanh chóng giúp sếp hoàn thành công việc. Sau đó, chúng ta có thể chăm sóc cho nhau. Còn lo cho chuyện của chúng ta" Kom cười nói. Đậu xe ở một điểm quen thuộc để đưa Baiboon đến trường.
"Chuyện của chúng ta. Có chuyện gì vậy?" Baiboon tò mò hỏi.
"Anh sẽ nói chuyện với bà của Baiboon về hai chúng ta" Kom nói. Đôi mắt của Baiboon hơi mở to.
"Vậy thì ... và ... bà sẽ chấp nhận chúng ta chứ, PKom?" người thanh niên hỏi lại.
"Em không nên hỏi điều đó. Nó khiến anh lo lắng" Kom tự lẩm bẩm khi nhận ra rằng Baiboon hẳn đang lo lắng về điều này.
"Đó là ..." Baiboon tiếp tục.
"Baiboon, bây giờ Baiboon có nhiệm vụ học tập. Học trước đi. Anh sẽ xử lý việc này. Em không cần phải lo lắng. Anh sẽ cố gắng hết sức để bà Baiboon đồng ý chuyện giữa hai chúng ta, được không?" Kom hứa, Baiboon im lặng một chút trước khi gật đầu.
"Vậy thì vào lớp đi, chiều gặp em, anh sẽ tự đón em"
Baiboon mỉm cười khi biết Kom sẽ đến đón mình. Baiboon bước ra khỏi xe của Kom và Kom quay lại làm việc với Kamol để tiếp tục.
...
...
…
"Baiboon, bạn có thể cho mình mượn tập ghi nội dung mà giáo viên đã giảng được không" giọng Phai nói vì tiết học đầu tiên Phai không đến lớp vì cậu ta đi học muộn.
"Ồ," Baiboon đưa các ghi chú của mình.
"Cảm ơn," Phai cười nói trư
ớc khi ngồi xuống.
"Tại sao bạn đến muộn?" Baiboon hỏi người bạn cao của mình.
"Đó là do cha và mẹ mình. Họ đã đi nước ngoài từ hôm qua và mẹ quên đặt đồng hồ báo thức. Kết quả là thức dậy muộn" Phai nói. Baiboon cười nhẹ.
"Giáo viên đến rồi, bạn trước cất vở đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau trong giờ nghỉ trưa" Baiboon nói vì giáo viên của tiế học thứ hai đã đến rồi.
"Được rồi, cảm ơn", Phai trả lời, trước khi cất cuốn sách của Baiboon vào túi. Sau đó, họ ngồi xuống cho lớp tiếp theo.
Và cả ngày hôm nay họ đã có những giờ học căng thẳng ở tất cả các môn học. Trong giờ nghỉ trưa, Phai quên chép bài của Baiboon. Và Baiboon đã quên mất cuốn sách mà Phai đã mượn, cho đến khi kết thúc buổi học. Hôm nay, Baiboon không phải tham gia câu lạc bộ, do đó, kết thúc buổi học bình thường và Kom đến đưa Baiboon về nhà.
"Mình sẽ về trước, Phai," Baiboon nói khi Kom lái xe đến bãi đậu xe. Phai gật đầu trước khi Baiboon lập tức lên xe của Kom. Phai đứng dậy nhìn Kom lái xe đi rồi đi xe máy của chính mình.
"Mình quên mất cái gì đó?" Phai hoang mang tự hỏi nhưng không nhớ ra được. Thế là cậu ta lái xe về nhà một mình khi về đến nhà, Phai liền để ba lô lên ghế sô pha giữa nhà và đi lấy nước uống rồi mới xách cặp đi học.
"Hãy làm bài tập về nhà trước. Mình sẽ ra ngoài ăn sớm thôi" Phai tự nhủ vì ở nhà một mình. Cậu ta mở túi và lấy cuốn sách ra. Phai ngay lập tức nhớ ra điều đó khi nhìn thấy cuốn sách của Baiboon.
"Chết tiệt, mình quên không chép bài và trả vở cho Baiboon. Mình phải làm gì đây? Mình có thể đưa nó cho bạn ấy vào ngày mai," Phai bực bội lẩm bẩm một mình vì quên trả cuốn sổ cho Baiboon. Sau đó Phai nhấc máy và gọi ngay cho Baiboon.
("Có chuyện gì vậy, Phai?") Baiboon trả lời cuộc gọi.
"Baiboon, mình quên trả sách toán của bạn. Baiboon ở đâu?" Phai hỏi.
("Ồ, thực sự, mình đang ở trong con hẻm gần nhà.") Baiboon trả lời, trước khi Phai nghe thấy âm thanh của Kom hỏi Baiboon chuyện gì đang xảy ra. Baiboon trả lời rằng Phai quên trả lại một cuốn sổ cho em.
"Hãy làm điều này. Bây giờ, mình sẽ sao chép bài trước. Sau đó, mình sẽ nhanh chóng mang cuốn sách về Baiboon." Phai tìm ra lối thoát cho mình. Baiboon sau đó quay sang Kom để xin lời khuyên và Kom đáp lại.
("Hmm, bạn có thể làm như thế. Nếu Phai đến, hãy gọi cho mình") Baiboon trả lời.
"Được rồi, xin lỗi Baiboon, mình thực sự quên mất" Phai trả lời.
("Được rồi, đó là tất cả bây giờ. Khi bạn đến đó, hãy gọi cho mình"), Baiboon cuối cùng nói trước khi cúp máy. Phai sau đó vội vàng hoàn thành bài, cất cuốn sách vào túi xách và lấy chìa khóa xe máy để trả cuốn sách về nhà Baiboon.
...
...
...
"Baiboon, anh cần nói chuyện với họ trước. Nếu bạn của em mang bài tập đến, anh phải báo cho nhân viên bảo vệ trước" anh nói.
"Vâng" Baiboon đáp.
"Em sẽ làm bài tập ở về nhà, được không?" Kom lại nhắc. Baiboon cười nhẹ.
"Huh, em biết" Baiboon trả lời, Kom nhẹ nhàng xoa đầu Baiboon trước khi bước đi, anh ấy thực sự có thể theo Baiboon làm bài tập về nhà trước. Nhưng Kom không muốn dì Nee nghĩ rằng Kom đang theo dõi Baiboon quá nhiều. Baiboon vào phụ giúp việc bếp một lúc rồi ra ngoài đi dạo một mình trên bãi cỏ để đợi Phai gọi mình.
"Baiboon," một giọng nói gọi Baiboon. Baiboon dừng lại một chút khi nhìn thấy đó là ai.
"Có chuyện gì vậy ai?" Baiboon ngượng ngùng hỏi khi nhìn thấy Mậi nhưng Mai bước đến gần em với vẻ mặt ngạc nhiên. Cô ấy không bất mãn nhìn Baiboon như mọi khi.
"Tôi có một việc khẩn cấp muốn nói với cậu" Mai nói. Baiboon cau mày bối rối. Mai nhìn trái và phải trước khi kéo Baiboon ra khỏi bụi cây để nói chuyện với em ấy về điều gì đó.
"Vừa rồi, tôi đi mua đồ trước ngõ. Sau đó, tôi nhìn thấy mẹ của cậu" Mai nói. Baiboon mở to mắt khi em ấy nghe nó.
"Ừm ... mẹ? Mẹ em bây giờ ở đâu" Baiboon lo lắng hỏi, mắt em nóng lên, em không biết mình nên vui hay nên buồn.
"Mẹ của Baiboon nhờ tôi bảo Baiboon đi tìm cô ấy. Có chuyện cô ấy cần giải thích với cậu." Mai lại nói. Baiboon run rẩy, không thể làm gì được.
"Vậy tại sao mẹ không đến đây?" Baiboon hỏi lại.
"Mẹ cậu sợ rằng dì sẽ rất tức giận vì để Baiboon ở lại. Vì vậy, cô ấy muốn nói chuyện với Baiboon trước" Mai nói, Baiboon quay sang trái và phải.
"Baiboon, cậu không được nói với PKom không?" Mai vội vàng nắm lấy cánh tay Baiboon.
(Có mùi. Bà dà này không có chuyện tốt vậy đâu)
"Không, đó là việc của Baiboon. Nếu Baiboon nói với những người khác thì Baiboon sẽ không thể gặp mẹ mình. Baiboon sẽ làm gì? Baiboon có thể sẽ không bao giờ gặp lại mẹ mình nữa." Mai nói điều này khiến Baiboon cảm thấy rất bối rối.
"Vậy mẹ ở đâu? Baiboon sẽ đi gặp mẹ" Chàng trai trẻ quyết định muốn nói chuyện với mẹ.
"Cô ấy đang đợi trong chiếc xe đang đậu trước khi chúng ta đến lối vào hẻm. Cô ấy không dám ra khỏi xe. Vì cô ấy sợ những người biết chuyện sẽ đến nói với dì Nee trước. Nếu Baiboon đi, tôi sẽ ra ngoài trước. Baiboon sẽ theo tôi từ từ. Tôi đi xem có người trong nhà đi ngoài cổng không " Mai lại nói. Baiboon lo lắng gật đầu Mai vội vàng đi ra cửa nhỏ mà mấy chú bảo vệ cũng không để ý lắm vì thấy người trong nhà ra vào, Mai đi một lúc thì Baiboon cũng đi mất.
"Con đi đâu vậy, Baiboon?" Bác bảo vệ hỏi vì chưa bao giờ thấy Baiboon ra vào nhà một mình như vậy.
"À, ờ ... Bạn của Baiboon mang bài tập về nhà, bạn ấy ở trước cửa nhà và Baiboon sẽ ra ngoài lấy." Người thanh niên lần đầu tiên đề cập đến Phai.
"Kom biết không?" nhân viên bảo vệ hỏi.
"PKom biết ạ, PKom đã bảo Baiboon đứng dậy và đợi lấy cuốn sách. Vì vậy Baiboon đã đến đợi trước hẻm." Baiboon đáp, cơ thể em run lên.
"Lấy bài tập về nhà và quay lại sớm. Ở giữa hẻm về đêm, hơi bất an" bác bảo vệ nói. Baiboon gật đầu trước khi vội vã rời đi để gặp Mai, người đã đợi sẵn.
"Được rồi, đi thôi Mai vội vàng nói, kéo tay Baiboon, họ cùng nhau đi trên phố trong con hẻm cho đến khi đến giữa con hẻm. Họ phát hiện một chiếc ô tô bốn cửa màu đen đang đậu nổ máy. Chiếc xe màu đen, đến nỗi bạn không thể nhìn thấy nhiều bên trong xe.
"Mẹ ở trên xe?" Baiboon hỏi, cố gắng tập trung vào mẹ mình.
"Cậu phải lên xe nói chuyện với mẹ. Cô ấy không dám xuống đâu" Mai nói lại trước khi mở cửa xe và đẩy Baiboon ra. Nhưng Baiboon nhất quyết không chịu khi thấy một người đàn ông to lớn ngồi dậy và đưa tay đỡ Baiboon.
"Cái gì thế này, P" Baiboon kinh ngạc hỏi. Không có ai trong khu vực đó vì nó là một khu rừng.
"Đi lên" Mai đẩy Baiboon ra khiến nam thanh niên thừa nhận sự bất thường nhưng em không kịp bỏ chạy hoặc kêu cứu. Baiboon nhanh chóng được đưa lên xe.
(Thì ra bà chọn cái chết)
"Thả Baiboon ra ngay" ai đó hét lên trước khi Mai bị đẩy ngã. Phai vào giúp đưa Baiboon ra khỏi xe ngay lập tức, vì khi đến đó, cậu ta đã thấy Baiboon đang được đưa lên xe. Phai lao đến giúp đỡ.
(Phai: Hé lô bà dà, bất ngờ chưa bà dà)
"Phai, giúp mình," Baiboon nói, trước khi bị chặn lại bởi một người đàn ông ngồi ở phía bên kia với một miếng vải để che miệng. Phai cũng chiến đấu để giúp Baiboon.
"PMon, đưa thằng bé này theo. Chúng tôi sẽ không có việc gì nếu chúng biến mất cùng nhau" Mai nói và bắt Phai lên xe. Phai vật lộn, đá và đấm.
*Bụp*
"Ow, ouch, ouch" Baiboon hét lên kinh ngạc khi thấy Phai bị đấm vào mặt trước khi bị nhốt. Cửa xe nhanh chóng bị tay Mai đóng lại. Bây giờ cả Phai và Baiboon đều bị bắt cùng nhau. Phai và Baiboon ngồi giữa hai người đàn ông to lớn. Baiboon đã bật khóc khi thấy miệng mình đã bị hỏng vì cú đánh. Phai cũng tiến về phía Baiboon để bảo vệ em.
"Ngồi đi, các bé. Đừng cứng đầu như vậy" Người gọi họ có một giọng trầm. Người lái xe nhanh chóng lùi ra khỏi con hẻm. Baiboon và Phai vẫn nhìn nhau. Nhưng Baiboon vẫn khóc thút thít vì sợ hãi.
...
...
...
"Có ai nhìn thấy Baiboon không?" Kom qua hỏi bác bảo vệ trước hàng rào, vì Kom đi tìm ở nhà không thấy. Vì vậy, anh đi tìm trước nhà đề phòng Baiboon ra ngoài đợi Phai.
"Tôi thấy rằng thằng bé sẽ đi ra ngoài và mang bài tập về nhà với bạn" nhân viên bảo vệ trả lời, hơi cau mày.
"Không phải bạn của Baiboon sẽ đưa đến trước nhà sao, PThew?" Kom ngạc nhiên hỏi.
"Tôi không thấy cậu ấy, nhưng Baiboon nói rằng bạn của nó đã đến đợi bên ngoài. Nhưng tôi không ra ngoài tìm kiếm. Tôi nghĩ rằng bạn đang đợi ở bên hàng rào đằng kia" nhân viên bảo vệ nhà trả lời.
"Em ấy ra ngoài được bao lâu rồi" Anh sốt ruột hỏi.
"Khoảng nửa tiếng rồi. Cậu có muốn đi hỏi Mai không? Vì cô ấy đã đi trước Baiboon," Thew trả lời. Kom vội vàng ra ngoài để nhìn xung quanh ngôi nhà. Nhưng không có dấu hiệu của Baiboon và Phai. Kom vội bấm máy gọi Baiboon, nhưng cuộc gọi bị ngắt và tắt máy. Kom lo lắng hơn trước vì Baiboon chưa bao giờ như thế này trước đây. Kom ngay lập tức chạy trở lại ngôi nhà lớn.
"Mai! Cô ở đâu?!!" Kom hét lên bên ngoài ngôi nhà, không để ý đến những gì những người khác đang nói. Điều này khiến cả Kim và Kamol nhìn nhau sửng sốt. Mai bước ra khỏi bếp với vẻ mặt bối rối.
"Có chuyện gì vậy, PKom, sao anh