"Không, em chỉ hỏi một chút thôi" người thanh niên trả lời một cách thờ ơ.
"Hay là sợ không có người đón đi học?" Kom giả vờ hỏi lại. Baiboon lắc đầu.
"Không hề," người thanh niên trả lời ngay lập tức.
"Thực ra, Kom có thể để Baiboon bắt xe và tự đi học. Và vì vậy, Kom không cần đưa đón Baiboon mỗi ngày" Người dì ân cần. "Ngoài ra, dì thấy dạo này công việc cũng bận phải không?"
"Dì à, tôi đã nói chuyện riêng với dì. Bởi vì dì và Khun Kim đã bảo tôi đến đón Baiboon. Trừ khi không rảnh, nếu không sẽ không có người khác đến giúp" Kom nói với một giọng nghiêm túc. Bởi vì em ấy là một phần của Kom, anh không muốn Baiboon đi một mình trên xe buýt.
"Nhưng dì biết là Kom còn có nhiều việc phải làm. Và sau đó cậu vẫn phải đón Baiboon một mình", người dì nói với giọng lo lắng vì bà ấy không thoải mái lắm về vấn đề này.
"Dì à, tôi làm mọi thứ đều tự nguyện. Chúng ta ở đây với nhau như một gia đình. Dì cũng chăm sóc tôi, tôi chăm sóc dì như một người mẹ. Vấn đề này không được coi là một sự xáo trộn nào cả. Chúng ta chỉ giúp đỡ nhau thôi và tôi nghĩ dì cũng nghĩ vậy" anh nói với giọng nghiêm túc. Điều này khiến người dì khẽ mỉm cười.
"Cậu ân cần với Baiboon biết bao. Thằng bé đã ở một mình rất lâu rồi, một mình dì không thể cho Baiboon nhiều như Khun Kamol đã cho. Baiboon phải nghe lời và cảm ơn Khun Kamol, Khun Kim và Khun Kom rất nhiều" người dì nói với cháu mình.
"Dạ, Baiboon sẽ học chăm chỉ. Baiboon nhất định sẽ đền đáp công lao của mọi người, bà ạ" Baiboon trả lời với một giọng nghiêm túc. Em ấy đã sẵn sàng và không thể không mỉm cười. Nói chuyện được một lúc, người dì đứng dậy đi về phía nhà chính. Kom và Baiboon ngồi xuống và nhặt lá húng quế.
"Uh… PKom. Baiboon có chuyện muốn kể" Baiboon nhớ lại điều gì đó.
"Chuyện gì?" Kom hỏi.
"Phaii gọi cho Baiboon nói ngày mai hẹn các thành viên câu lạc bộ giao bài tập về nhà. Dù sao cũng có thể khiến câu lạc bộ hoàn thành muộn, Kom không phải đi tìm Baiboon. Baiboon sẽ sớm trở lại" Chàng trai trẻ nói. Đôi lông mày sắc bén và nhíu lại của Kom ngay lập tức thu vào nhau.
"Vậy tại sao em hoàn thành muộn? Em nên hoàn thành sau khi giao nhiệm vụ cho họ, phải không?" Kom hỏi ngay lập tức.
"Baiboon cũng không biết nữa" Baiboon nói nhỏ khi nhìn thấy nét mặt sắc lạnh của anh.
"Anh sẽ đi tìm em. Em không cần phải về nhà một mình," Kom nói. Baiboon vẫn còn một chút lo sợ nhưng anh ấy đã gật đầu.
"Được ạ," Baiboon trả lời trước khi tiếp tục nhổ lá húng quế.
++++++++
"PKim đã đi từ sáng nay?" Baiboon hỏi Kom khi Kom chở Baiboon đến trường.
"Ừm," Anh câu trả lời trong cổ họng.
"Tại sao PKim lại đột ngột đi du lịch? Khi chúng ta đến trung tâm mua sắm, em không nghe thấy PKim nói gì cả", chàng trai thản nhiên nói với chính mình.
"Ngay sau đó, bạn của Khun Kim bất ngờ gọi điện mời cậu ấy đến", Kom nói, khiến Baiboon không hiểu.
"Ồ," Baiboon đáp và không hỏi thêm câu hỏi nào nữa.
.
.
.
"Chiều nay anh sẽ đến đón em, đừng tự về nhà, em hiểu không?" Kom nói với người thanh niên một lần nữa khi anh đưa em đến trường.
"Dạ, cảm ơn, PKom." Baiboon lại giơ tay chào và mở cửa xe. Emấy đồ của mình ra và đi thẳng đến khu nhà của trường. Về phần Kom, anh ta ngay lập tức lái xe trở về.
"Baiboon," một giọng nói gọi Baiboon khi người thanh niên chuẩn bị bước lên cầu thang vào lớp học.
"Ao, Phai, bạn vừa đến à?" Baiboon tươi cười chào hỏi.
"Ừm, lên phòng đi,” Phai nói rồi giật lấy chiếc túi của Baiboon sau lưng Baiboon đeo lên người mình.
"À, Phai, mình có thể tự cầm được" Baiboon phản đối cùng với việc giả vờ chiếc túi đã bị đánh cắp.
"Baiboon dáng người nhỏ, cái túi nặng. Nếu bạn lên cầu thang thì bạn sẽ bị đau lưng thôi" Phai nói khi bước tới và tiến lên với Baiboon để ngăn Baiboon lấy trộm chiếc túi một lần nữa, khiến Baiboon phải chạy theo Phai vào phòng bên cạnh.
"Eo ơi, mới sáng sớm đã thấy cặp đôi này thật ngọt ngào." Giọng nói của người bạn trong phòng chào Baiboon với vẻ mặt bối rối.
"Có gì ngọt ngào, Sally?" Baiboon hỏi.
"Bạn không cần phải hành động như thể bạn không biết. Mọi chuyện kết thúc rồi phải không?" Người phụ nữ tiếp tục cười trêu chọc.
"Đừng chế nhạo Baiboon, Salli," Phai nói rằng bạn của cậu ấy không nghiêm túc.
"Ồ, nhanh lên và bảo vệ tao. Tao không thể nói đùa" Sally nói trước khi quay sang nói với những người bạn khác của mình. Để Baiboon suy ngẫm về lời nói của bạn mình khi em ấy ở một mình một lúc.
"Thực sự, Baiboon có nói với những người ở nhà rằng bạn sẽ phải về muộn hôm nay không?" Phai chuyển chủ đề.
"Mình đã nói với họ, họ sẽ đến đón mình" Baiboon cười đáp khiến Phai hơi đông cứng lại.
"Chà, có vẻ như PKom rất lo lắng cho Baiboon," Phai khẽ hỏi. Nhưng Baiboon vẫn mỉm cười rộng rãi.
"Lo lắng về điều đó? Ngay cả khi mình yêu cầu được về nhà một mình, PKom cũng không đồng ý" Baiboon cười đáp.
"Vậy khi nào Baiboon mới có thể gia nhập hội những người bạn của mình?" Phai hỏi, khiến Baiboon nhướng mày bối rối.
"Bạn đang ở trong xã hội nào?" Baiboon nghi ngờ hỏi.
"Ở độ tuổi của chúng ta. Chắc hẳn có một số lần bạn phải đi chơi với bạn bè. Đi chơi với bạn bè, làm bất cứ điều gì bạn muốn và giúp ích cho bản thân. Và kể từ khi Baiboon đến học, chúng mình chưa bao giờ thấy Baiboon sẵn sàng đi đâu cùng với một số bạn bè. Vậy khi nào Baiboon sẽ đến gần hơn với những người bạn?" Phai giải thích, nó khiến Baiboon hơi bất an.
"Vậy thì liên quan gì đến việc PKom đến đưa mình về nhà?" Baiboon ngây thơ hỏi. Phái thở dài.
"Baiboon nên có thể làm mọi thứ cho chính mình. Nếu trong tương lai, nếu không có PKom, hoặc không có ai chăm sóc Baiboon. Baiboon sẽ làm gì?" Phai lại nói. Baiboon ngay lập tức im lặng vì nhớ đến câu chuyện mẹ bỏ rơi mình, lúc đó cậu bé buồn đến mức không nghĩ được gì, trong lòng cảm thấy rất đau, cảm giác khó chịu, nhưng em đã cố gắng làm được, đến được với bà của mình. Nhưng nếu không có bà, Baiboon cũng không biết bây giờ sẽ như thế nào. Em có thể chăm sóc cho bản thân? Những lời nói của Phai lần này như khơi dậy một số cảm xúc.
"Uh ... Baiboon, bạn đang nghĩ gì vậy? Mình đã nói điều gì khiến Baiboon không hài lòng?" Phai vội hỏi khi thấy mặt Baiboon tái đi, lập tức im bặt.
"Ồ không, không có gì. Chúng ta hãy đi xuống trước cột cờ. Mình sẽ sớm xếp hàng" Baiboon nói để thay đổi chủ đề. Bản thân Phai cũng không hỏi quá nhiều vì cảm thấy không thoải mái khi vừa nãy làm mặt Baiboon lạnh lùng.
…
…
…
Kom nhấc điện thoại và bấm số của Baiboon.
("Em đây, PKom") Giọng Baiboon trả lời cuộc gọi.
"Em đang học à?" Kom hỏi vì anh sợ mình sẽ ảnh hưởng đến thời gian học của Baiboon. Nhưng anh ấy cũng dành thời gian.
("Buổi học cuối cùng đã kết thúc. Em sẽ đến câu lạc bộ") Baiboon đáp lại. Khuôn mặt của Kom có chút căng thẳng vì anh ấy phải quản lý một số nhiệm vụ cho Kamol nên anh ấy không thể đến đón Baiboon.
"Baiboon, tối nay anh sẽ không đến đón em. Nhưng anh sẽ để Lop thế chỗ. Hãy về nhà Lop trước nhé" Kom nói với chàng trai trẻ. Baiboon im lặng một lúc.
("PKom, Baiboon có thể về nhà một mình không?") Baiboon hỏi. Khuôn mặt sắc bén của Kom ngay lập tức căng thẳng khi nghe thấy.
"Sáng nay, anh đã nói với em hãy nghe anh" Kom nói, trở lại với giọng trầm.
("Em xin lỗi"), Baiboon trả lời với một giọng run rẩy. Làm cho Kom nhận ra rằng mình đã vô tình mắng mỏ cậu thanh niên một lần nữa.
"Đừng khóc," anh nói nhẹ nhàng vì anh sợ Baiboon sẽ khóc và ai đó có thể sẽ đến an ủi Baiboon đừng khóc, người trong đầu Kom không ai khác chính là Phai.
"Em đang khóc?" Kom vội vàng hỏi, bực bội chải tóc. Nhưng Baiboon không cáu gắt với bản thân, tuy nhiên anh lại khó chịu với bản thân hơn, anh thường không kiềm chế được cảm xúc của mình khi Baiboon có vẻ phớt lờ anh, không nhận ra rằng anh cũng hơi hống hách.
("Không"), Baiboon, người đã cố gắng nuốt cả đống tiếng nức nở, trả lời.
"Vì vậy, chúng ta hãy đồng ý với điều này. Hãy đợi Lop đến với em. Em biết đấy, anh đã cho Lop số của em. Nếu Lop không tìm được, cậu ấy sẽ gọi cho em. Em hiểu anh đang nói gì không", Kom nói lại.
("Đã hiểu") Baiboon trả lời.
"Anh phải đi làm ngay. Hẹn gặp em ở nhà, Baiboon" Kom nói với giọng nhẹ nhàng, điều này khiến chàng trai trẻ nhẹ nhõm hơn.
("Vâng, gặp lại sau") Baiboon đáp lại một lần nữa trước khi cúp máy. Kom thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh đi bộ đến Lop trước trụ sở của Kamol.
"AiLop" Kom gọi Lop đang hút thuốc.
"Vâng, PKom," Lop trả lời.
"Chờ đã, khi cậi đến đón Baiboon. Hãy để ý đến người bạn của Baiboon. Bgười này cao, tên cậu ta là Phai," Kom nói với giọng đều đều.
"Sao anh lại nhìn nó?" Lop hỏi.
"Tôi đã nói với cậu là hãy nhìn và xem. Xem và chờ đợi. Đừng để cậu ta giữ Baiboon lâu quá" Kom nhấn mạnh rõ ràng ý định của mình. Khiến Lop mỉm cười.
"Ồ, thực ra, anh sợ một con chó sẽ ăn xương của anh," Lop chế nhạo với một nụ cười trên khóe miệng.
"Đúng, vì xương này là của tôi. Con chó nào cũng không được đụng vào" Kom kết luận, trước khi trở lại văn phòng, khuôn mặt Lop có chút tức giận khi thấy mọi thứ dễ dàng được chấp nhận như thế này, mặc dù đây là lần đầu tiên anh không nói vòng vo.
Tru ... Tru ... Tru
Điện thoại của Baiboon đổ chuông. Dáng người nhỏ bé cầm lên xem, đó là một dãy số lạ. Nhưng em nghĩ đó có thể là số của Lop, vì vậy em nhấn OK.
"Xin chào, uh… uh. Em là Baiboon. PLop ... PLop ở đây, huh ... Baiboon đang ở trong phòng tập thể dục. Nó vẫn chưa kết thúc ... ha" Baiboon nói với Lop trước khi cúp máy.
"Ai đã gọi Baiboon?" Người đàn ông gần đó đã sưởi ấm cơ thể cho ông ấy nói.
"PLop, một người khác trong nhà. PKom bận đi làm. Vậy nên anh ấy để PLop đến đón thay" Baiboon cười đáp rồi tiếp tục kiểm tra số trang thiết bị và tủ quần áo của đội bóng rổ theo nhiệm vụ được giao. Phai cũng gật đầu xác nhận nhưng không nói gì, ngay sau đó đã có người bước vào phòng tập. Nhiều người quay lại xung quanh ngạc nhiên
"Anh đang tìm ai vậy?" San rời sân và hỏi. Lop nhìn San với đôi mắt bất động trước khi quay sang mỉm cười với Baiboon đang chạy về phía mình.
"Anh ấy đến gặp Baiboon. Đây