Kamol lái xe đến cảng của Chen một mình, như Chen đã nói với hắn. Thuộc hạ của Chen đã mở cửa một chiếc xe khác để Kamol vào. Kamol mở cửa xe và đứng yên tại chỗ.
"Cậu ở đây một mình à?" Thuộc hạ của Chen đã hỏi trước khi kiểm tra vũ khí cho Kamol. Kamol đồng ý để họ tìm kiếm kỹ càng nhưng họ không tìm thấy gì cả. Những người khác cũng khám xét xe của hắn.
"Anh thấy tôi đi cùng ai à?" Kamol hỏi với giọng bình thường. Trên tay hắn ta cầm một phong bì màu nâu đựng tài liệu.
"Thật tốt khi cậu đến một mình. Lên xe đi" Thuộc hạ của Chen nói, gật đầu về phía chiếc xe tải màu đen đang đậu ở đằng xa.
"Ai trông xe cho tôi? Chiếc xe này là tình yêu của tôi" Kamol lạnh lùng nói.
(Kim: Rồi mày ở với nó luôn đi)
"Sẽ không ai lấy nó. Đây là không gian riêng tư, không ai được vào" cấp dưới của Chen nói. Kamol nhún vai nhẹ trước khi đi về phía chiếc xe tải như bình thường. Kamol ngồi trong xe. Và ngay sau khi cấp dưới của Chen lên xe, tài xế đã đưa họ ra khỏi cảng.
"Ông chủ của anh chăm sóc người của tôi tốt chứ?" Kamol hỏi như thể đó là một cuộc trò chuyện bình thường.
"Đừng lo lắng, hai người họ sẽ không sao đâu. Nếu kế hoạch không thực hiện được, PChen sẽ tức giận" Thuộc hạ của Chen nói, lái xe rời khỏi Bangkok đến các tỉnh phía Tây Bắc. Kamol ngồi nhìn bên lề đường và có thể đoán được chiếc xe này đang đi đến tỉnh nào. Xe đã chạy được 3 tiếng đồng hồ trên cả hai bên đường. rừng rậm.
(Đi gì lâu vậy má)
"Sếp của anh thật bí ẩn. Chúng ta đã đi được một quãng đường dài" Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà, nơi những người của Chen đang đứng xung quanh ngôi nhà chỉ cây cối.
"Vào đi" thuộc hạ của Chen nói khi đi vào trong nhà, theo sau là Kamol. Đó là một ngôi nhà khá lớn, được trang trí theo phong cách Trung Quốc. Khi vừa bước vào hành lang, hắn thấy Chen đang đợi hắn cùng các thuộc hạ của mình. Nhưng vẫn chưa gặp Kim và Daniel.
"Này, cậu ngồi trên xe bao lâu rồi?" Chen chào hỏi một cách mỉa mai.
"Tại sao anh lại hỏi? Có điều gì tốt hơn là nói chuyện, Khun Chen. Không cần phải giới thiệu bản thân hay chào hỏi bất cứ ai. Thật lãng phí thời gian cho cuộc đời" Kamol trả lời.
"Này, miệng của cậu không thay đổi. Ok, cậu có mang theo tài liệu mà tôi đã nói không?" Chen ngay lập tức hỏi về các tài liệu sản phẩm. Kamol chỉ về phía lão với chiếc phong bì màu nâu, hơi nâng lên để Chen nhìn.
"Anh muốn nó làm cái gì?" Kamol hỏi nhẹ nhàng.
"Tôi sẽ yêu cầu cậu ký xác nhận rằng những món hàng cuối cùng được giao cho cấp dưới của tôi, và sau đó sẽ ký chuyển nhượng món hàng cuối cùng được bán để đổi lấy hai món đó" Chen nói một cách kiên quyết.
"Điều này giống như ăn cắp một sản phẩm. Anh đã cướp khách hàng của tôi như một con nhóc" Kamol nói nhỏ.
"Tôi vẫn có thể đánh cắp khách hàng. Tại sao tôi không thể làm điều này? Cậu có đồng ý không? Cậu có chấp nhận hay không?" Chen nghiêm nghị hỏi.
"Tôi muốn nhìn mặt hai người mà anh đã bắt trước đó" Kamol mặc cả, Chen chế giễu trước khi quay lại nhìn cấp dưới của mình và gật đầu. Hai thuộc hạ của Chen bước ra khỏi hành lang, Kamol nhìn lại con đường họ đã đi. Các thuộc hạ của Chen đã biến mất.
"Kim" Kamol gấp gáp gọi tên Kim khi thấy Kim và Daniel được đưa từ trong ra. Tình trạng của cả hai đều xấu đi một chút. Kim nhìn Kamol đôi mắt đỏ. Kamol muốn đi về phía Kim, nhưng bị cấp dưới của Chen chặn lại.
"A, bình tĩnh đi. Hai người có nhớ nhau nhiều như vậy không? Hai người chỉ không gặp nhau trong một ngày" Chen chế nhạo. Kamol phải kiềm chế cảm xúc của mình.
"Anh muốn gì?" Kamol nghiêm giọng hỏi. Chen đứng dậy, lấy tài liệu ở bên kia bàn và đưa cho Kamol.
"Đây là Thỏa thuận đại diện để chuyển nhượng tất cả các sản phẩm cậu sang cho tôi, cùng với phiếu chuyển giao hàng hóa. Cậu chỉ việc ký tên vào nó" Chen nói. Kamol lấy tài liệu và đọc nó.
"// Đừng làm vậy //" Daniel nói bằng tiếng Nga. Trong đó chỉ có Kamol hiểu.
"// Im cái miệng ngu ngốc của anh đi, tôi chắc anh sẽ làm được //" Kamol nói với giọng trầm.
(Kamol: Ăn xong rồi báo không hà)
"Này, nó đang nói gì vậy? Don, lấy khăn quấn quanh miệng người nước ngoài đó đi," Chen ra lệnh, vì lão sợ Kamol và Daniel sẽ lên kế hoạch gì đó trước mặt mình. Daniel ngay lập tức bị trói bằng khăn tay. Kamol khẽ liếc Daniel rồi nhìn Kim bằng ánh mắt lo lắng. Kim nhìn sang chỗ khác đầy tội lỗi.
"Khun Chen, tôi muốn hỏi, nếu tôi không ký, anh định làm gì tiếp theo?" Kamol giả vờ hỏi, Chen nhếch môi cười trước khi bước tới đứng giữa Kim và Daniel và rút súng.
"Aw, não của người mà cậu yêu sẽ nổ tung thế nào? Nhân tiện, người mà cậu yêu là ai? Người nước ngoài này nói rằng đó nó là người cậu yêu", Chen nói với vẻ chế giễu, một cây súng chĩa vào thái dương của Daniel và một cây khác hướng về phía Kim.
"Và người này nói nó không phải là người cậu yêu nữa. Cậu chọn ai? Hay là mối tình tay ba? Haha", Chen tinh nghịch hỏi. Kamol nhìn Kim ngay lập tức sau khi nghe điều này. Trước khi nhìn Kim mắng mỏ và lắc đầu nói rằng Kim đã sai.
"Nhưng dù sao, cậu có thể chọn người cậu muốn. Nhưng bây giờ cậu phải ký cả hai tài liệu trước khi tài liệu này để nhận lại một người duy nhất" Chen nói. Sau đó Kamol lấy cây bút còn lại của mình ra, ký và đưa cho Chen. Chen nhận nó với một nụ cười.
"Hãy để tên khốn đó ra đi trước" Chen nói, tự tin rằng Kim là quân bài cuối cùng của mình.
"Tôi sẽ lấy người kia trước" Kamol nói, mặt Daniel căng thẳng. Nhưng Kim lắc đầu.
"Không, để Daniel đi trước," Kim nói. Kamol nhìn Kim đầy hoài nghi. Daniel cũng quay lại nhìn Kim đầy hoài nghi.
"Nhưng ..." Kamol sẽ phản đối, vì hắn đã có một kế hoạch. Nhưng trước tiên hắn phải để Kim tự mình chăm sóc, còn Daniel, Kamol không quá lo lắng, vì hắn biết một số khả năng của anh ấy.
(Daniel: Khỏi bạn bè gì nữa đi)
"Không, tôi sẽ giải thoát cho người nước ngoài trước, hãy để anh ta đi" Chen nói trước khi phái thuộc hạ đến giải thoát cho Daniel. Daniel vẫy vẫy đôi tay bị trói của mình. Kamol nhìn Daniel sâu sắc.
"//Anh đã vượt quá giới hạn quá nhiều rồi//" Kamol nói bằng tiếng Nga.
"//Chà, tôi đã làm sai mọi thứ, trước khi chúng ta xuống đất, chúng ta hãy tìm cách giúp Kim trước đã//" Daniel mỉa mai nói.
"//Tôi sẽ cứu em ấy, anh nên chuẩn bị tinh thần đi//" Kamol trả lời, Daniel khẽ cau mày.
"//Tại sao cậu có một kế hoạch?//" Daniel hỏi.
"Đừng nói tiếng nước ngoài nữa. Ồ, cậu vẫn chưa ký bộ tài liệu kia" Chen ngắt lời.
"Rất tốt" Chen nói.
"Trả Kim cho tôi." Kamol hỏi Kim Chen, một nụ cười trên môi.
"Kamol, cậu hiểu vòng tròn của chúng ta, phải không?" Chen tiếp tục. Kamol vẫn nhìn Chen.
"Vòng tròn của chúng ta luôn là một vòng lặp vô tận. Nếu không có vấn đề gì thì sẽ luôn như vậy. Bởi vì, tôi sẽ ăn cắp từ khách hàng của cậu. Ồ, đó là lý do tại sao tôi phải giữ cậu trai trẻ này lại. Và bây giờ cậu đang mắc kẹt với người của tôi. Tôi đã chắc chắn nếu tôi để cậu ta quay lại với cậu. Chắc chắn cậu sẽ tấn công tôi" Chen nói và chĩa súng vào đầu Kim. Kim khẽ run.
"Những gì mày nói là một lời nói dối?" Daniel ngay lập tức phản đối.
"Không, tôi thực sự sẽ trả tự do cho anh. Nhưng tôi sẽ để cậu ta chết ở đây trước hahahaha" Chen nói với một nụ cười như thể đó là một điều gì đó rất buồn cười. Thuộc hạ của Chen giơ vũ khí lên và nhắm vào Kamol và Daniel.
"Có điều gì cậu muốn nói trước khi mất chồng không?" Chen chế nhạo hỏi Kim. Kim mím môi.
"Kim, em không cần phải nói gì cả. Chúng ta sẽ về nhà và nói chuyện" Kamol nói khi Kim nhìn Kamol với đôi mắt run rẩy.
"Chúng ta có lẽ sẽ không còn cơ hội nói chuyện với nhau nữa", Kim nói với giọng run run. Kamal lắc đầu trong khi nhìn Kim với ánh mắt dữ dội.
(Kamol: Anh nói gì với vợ tui dậy?
Daniel: Hổng biết, hổng có biết, hổng có nhớ)
"Tại sao em lại cứng đầu như vậy?" Kamol nói.
(Kim: Giống mày á)
"Sẽ không có ai nói về bất cứ điều gì ở nhà nữa. Bởi vì cậu ta sẽ chết ở đây với tư cách là người bảo vệ rừng" Chen nói với giọng nghiêm túc.
Grrrrrrrrrr!!!
"Con hổ!! Ahhhhhh" Tiếng hét lớn của các thuộc hạ của Chen đang canh gác bên ngoài.
(Whipping Cream và Clemo: Hé lô cả nhà, bất ngờ chưa)
Bang .... Bang ... Bang ...
Tiếng súng nổ xen lẫn tiếng gầm rú của những con thú lớn.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Chen ngạc nhiên hỏi. Kim và Daniel cũng rất ngạc nhiên. Cấp dưới của Chen trong nhà đều bị dụ dỗ bởi sự tò mò và sợ hãi.
"Chúng ta đang ở trong rừng, phải không, Khun Chen? Không có gì lạ khi có những con vật lang thang xung quanh" Kamol cười nói.
"//Daniel, rẽ trái//" Kamol nói bằng tiếng Nga. Nó khiến Daniel nhận ra rằng anh ta phải cố gắng một lần nữa.
*Vút*
"A" Daniel ánh mắt lóe lên thủ hạ của Chen ở gần đó, bẻ cổ tay lấy súng của hắn, tất cả đều là hỗn loạn, Daniel cố gắng bắn trúng người bên cạnh.
"Này" Chen kinh ngạc thốt lên trước khi khóa cổ Kim.
"Đánh bại Kamol" Chen nói, trước khi kéo Kim vào trong.
"Khun Kamol" Kim hét vào mặt Kamol, ngay khi người của Kamol ập đến để giúp Kamol và Daniel.
"Kim !!... AiKit, bây giờ hãy tự chăm sóc bản thân" Kamol nói với giọng nghiêm nghị trước khi vội vã đi theo Chen, người đã dẫn Kim đi.
*Bùm* (tự tưởng tượng đi)
Kamol nhanh chóng né viên đạn khi thuộc hạ của Chen đang bảo vệ khu vườn bắt đầu bắn vào hắn. Kamol không dám bắn vì hắn sợ sẽ bắn trúng Kim, vì vậy cần phải theo dõi họ trước.
*Vút*
Một người đàn ông vạm vỡ bước ra từ một căn phòng tối, đá vào chính giữa bụng Kamol để làm hắn chậm lại một chút, trước khi chiến đấu với bên kia. Kamol đã dùng cùi chỏ đỡ đòn mà hắn nhận được và núp dưới cánh tay của người bên kia để đứng phía sau bằng cả hai tay của Kamol, anh nắm lấy cằm và mặt của cậu.
????????? (Hổng hiểu má ơi)
Grob!
Người đàn ông to lớn lập tức ngã xuống đất khi bị Kamol bẻ cổ. Kamol không nghĩ sẽ ở lại và nhìn vào đồ nghề của mình. Hắn nhanh chóng chạy theo Chen.
...
...
...
"Để nó đi"
*Vút*
"Ow" Kim kêu lên khi cậu bị một phát súng bắn vào đầu. Cậu cảm thấy chất lỏng ấm nóng chảy ra từ đầu mình ngay lập tức.
"Kim" Kamol, người chạy theo cậu, hét lên trong cú sốc khi nhìn thấy đầu Kim đã vỡ nát. Lúc này Chen và các thuộc hạ của lão ta đang đứng ở cửa thoát hiểm ở phía sau ngôi nhà.
"Đừng đến đây!! Nếu không, Kim sẽ chết" Chen đe dọa Kim bằng một phát súng vào đầu.
"Thả Kim ra, Khun Chen," Kamol nói với giọng căng thẳng. Thực tế, kế hoạch của Kamol là để Kamol gặp Chen trước. Về phần cấp dưới của Kamol, họ sẽ theo dõi hắn bằng GPS mà Ivan gắn vào nút áo của Kamol. Để Chen chết, Kamol sẽ làm điều đó một mình. Về phần Kamol, hắn sẽ phải cứu Kim trước. Để khi người của Kamol đến, hắn có thể bảo vệ Kim. Nhưng Chen không chịu để Kim đi, vì vậy mọi thứ càng trở nên khó khăn hơn.
"Dừng lại tên ngu ngốc đó, biến đi," Chen hét lên.
"Ực!" Một tiếng hét tiếp tục từ bên ngoài. Điều này khiến bản thân Chen cũng hoảng sợ vì lão không biết chính xác tiếng gầm của khu rừng là gì.
"Chuyện gì đang xảy ra bên ngoài vậy?" Chen giận dữ chửi rủa. Máu Kim loang ra cả áo. Kamal nghiến răng. Nhưng hắn không thể tìm ra nhịp điệu để đi vào và tóm lấy Kim.
"Ông sẽ không thể trốn thoát đâu, ông Chen" Kamol nói một lần nữa.
"Tại sao tao sẽ không sống sót?" Chen nói trước khi quay sang gật đầu với tên thuộc hạ khác để mở cửa sau. Xe của Chen đã đậu sẵn.
"Đi lấy xác của Kim ở phía sau," Chen chế nhạo, trước khi dẫn Kim lên xe cùng với cấp dưới của mình. Thuộc hạ của Kamol đã đánh bại được thuộc hạ của Chen lúc này đang ở trong nhà. Kamol theo ngay sau nhà.
"Mở cửa xe" Chen ra lệnh cho cấp dưới. Một cấp dưới của Chen chuẩn bị mở cửa xe cho ông chủ.
"Aah!" Tiếng kêu của người chuẩn bị mở cửa xe vang lên khi một thứ gì đó nhảy lên người anh ta và cắn anh ta bằng nanh của nó. Bây giờ chỉ có một ngọn đèn ở sau nhà.
(Chắc là Clemo: Bất ngờ chưa ông dà)
"Này con hổ!" Chen hét lên vì sốc. Một thuộc hạ khác của Chen chuẩn bị chĩa súng vào một con hổ lớn.
"Whipping Cream" Một giọng nói ra lệnh của Kom. Một con hổ khác nhảy lên tay sai của Chen trước khi chúng kịp nổ súng.
"Whipping Cream, Clemo" Kim lẩm bẩm yếu ớt khi nhớ rằng hai con hổ là Clemo và Whipping Cream. Những tiếng la hét từ cấp dưới của Chen vang lên khi họ bị hai con hổ vồ. Chen tròn mắt kinh ngạc nhưng lão đã chặn Kim một cách khó khăn.
"Tôi đã nói rồi, ông không thể trốn thoát, hãy để Kim đi" Kamol nói một lần nữa. Chen lắc đầu.
"Im đi!"
Kom xoay sở để đối phó với thuộc hạ của Chen, những người chạy từ phía bên của ngôi nhà. Chen càng cảm thấy lo lắng. Mặt khác, khi lão ta nhận ra rằng con tin vẫn còn ở bên. Clemo ngay lập tức quay lại và gầm lên với Chen. Kamol gọi Clemo. Con hổ lớn đến với cơ thể và miệng đầy máu người.
"Khun Chen, xin hãy tha cho nó," Kim nói nhỏ.
"Cậu không cần phải nói với tôi. Aww, dù sao thì tôi cũng sẽ chết" Xong, Chen chĩa súng vào Kamol và Clemo. Điều này khiến Kim phải dồn hết sức lực và đánh vào cằm Chen.
"Kim, lại đây!" Kamol ngay lập tức gọi cho Kim khi thấy Kim được thả. Chen bị ngã về phía sau vì không cẩn thận.
"Đi chết đi" Chen giơ súng lên và chĩa vào Kim.
"Đừng" Kamol hét lớn cùng với cơ thể của Kim bay vào vòng tay của Kamol.
Một tiếng súng vang lên.
...
...
...
"Hok"
"Ahhh" Chen đã bị tấn công bởi Whipping Cream khiến vũ khí phát nổ.
"Clemo" Kamol ra lệnh ngay lập tức. Biết rằng hắn và Kim vẫn an toàn. Clemo ngay lập tức bước vào để giúp Whipping Cream xử lý Chen. Cơ thể của Chen vặn vẹo khi bị cắn. Kamol ôm Kim, trong khi ôm Kim trên vai của chính mình. Kim sẽ không quay lại để nhìn hình ảnh Chen bị hổ vồ. Cho đến khi cuối cùng Chen chết ngạt.
"Kom, xử lý Clemo và Whipping Cream" Kamol nói, vì vậy Kom đi thẳng đến việc gọi hai con hổ và đeo một sợi dây xích quanh cổ.
"Kim, về nhà của chúng ta thôi" Kamol nói nhỏ trước khi cởi áo khoác để lau vết máu và cầm máu trên đầu Kim. Kim nhìn Kamol với nước mắt chảy dài trên má. Nghe thấy từ nhà của chúng ta.
(Nên đi bệnh viện chứ nhở. À, bác sĩ riêng)
"Hả ... tôi" Kim muốn nói gì đó. Nhưng Kamol lắc đầu.
"Về nhà nói chuyện" Kamol khẳng định cùng lời nói trước khi đỡ Kim đi ra trước cửa nhà. Đi đến trước cửa, thuộc hạ của Kamol đã lo liệu hết mọi việc rồi. Kim nhìn thấy một chiếc xe sáu bánh lớn có lồng và tấm bạt che. Nó cho cậu biết rằng Clemo và Whipping Cream chắc chắn nên đi kèm với chiếc xe này.
"Cậu đang làm gì vậy Kim?" Daniel hỏi, chạy đến gần cậu.
"Đầu của tôi hơi bị hỏng," Kim đáp nhẹ nhàng. Bây giờ, Kim đang bắt đầu bình tĩnh lại một chút.
"Tránh ra, Daniel" Kamol nói với giọng trầm. Daniel khẽ mím môi trước khi đồng ý bước sang một bên.
"Sao vậy Daniel?" Kim quan tâm hỏi Daniel. Daniel cười nhẹ.
"Không có gì," Daniel trả lời.
"Chúng ta có thể quay lại ngay bây giờ. Hãy dọn dẹp, thu thập tất cả các thi thể trong nhà và đốt tất cả" Kamol nói nhỏ trước khi dẫn Kim lên xe với Daniel theo sau.
"Ồ, Daniel, Ivan đang đợi anh ở nhà tôi. Chuẩn bị cho lời bào chữa của anh" Kamol nói với giọng đều đều. Khi Daniel nghe những gì Kamol nói, mặt Daniel lập tức tái đi nhưng anh ta không nói gì.
++++++++++++++
Buổi sáng
Kim từ từ mở mắt cùng với một cơn đau đầu nhỏ. Bóng dáng nhỏ bé cố gắng nhìn xung quanh một cách cẩn thận trước khi nhận ra rằng mình đang nằm trong phòng Kamol. Nhưng nhìn xung quanh, không có ai ở đó. Kim cúi xuống ngồi dậy, lấy tay đỡ vết thương mới phát hiện vết thương đã được khâu lại.
*Ét*
Tiếng mở cửa vang lên, cùng với tiếng dì Nee.
"A, cậu tỉnh lại rồi, cậu thấy thế nào, có đau ở đâu không?" Dì Nee tiến vào lo lắng hỏi.
"Con... làm sao con ngủ được ở đây hả dì?" Kim bối rối hỏi.
"Tối qua, Khun Kamol đã đưa Kim về nhà. Cậu đã ngất đi. Trái tim dì như nghẹt thở. Vì vậy, Khun Kamol đã đưa Kim vào phòng và sau đó đến bác sĩ để xem vết thương cho cậu" dì Nee nói.
"Vậy thì..." Kim muốn biết Kamol đang ở đâu, nhưng cậu không dám hỏi.
"Khun Kamol đang ở trong văn phòng với Khun Ivan" Dì cố ý trả lời, Kim trầm mặc một chút.
"Họ không phải nói chuyện sao? Đừng suy nghĩ một mình, vì đôi khi điều cậu nghĩ có thể không đúng", người dì ngồi xuống cạnh Kim, nói.
"Cậu đi tắm trước đi. Nhưng cẩn thận đừng để vết thương bị ướt. Dì sẽ mang đồ ăn sáng cho." Dì dịu dàng nói.
"Tốt hơn là con nên xuống nhà và ăn một mình. Dì không cần phải đỡ con" Kim nói một cách thận trọng. Người dì gật đầu xác nhận, trước khi ra khỏi phòng để Kim làm việc riêng. Kim bật dậy khỏi giường. Cậu lục tìm chiếc cặp mà mình đã để lại từ đêm hôm trước, nhưng không tìm thấy. Kim hơi sững sờ, cậu mở tủ ra và phát hiện ra từng món quần áo của Kim, đều được lấy ra và mặc vào như cũ. Mắt Kim đỏ lên, cậu lấy khăn tắm và thay quần áo.
...
...
...
Sau khi tắm xong Kim xuống nhà ăn sáng trong phòng ăn. Kim vẫn chưa gặp Kamol, Daniel hay Ivan.
"Còn Daniel thì sao?" Kim hỏi về Daniel.
"Anh ấy vẫn chưa thức dậy. Nhưng Kamol ra lệnh rằng nếu Daniel tỉnh dậy, anh ấy sẽ tìm Khun Ivan trong văn phòng. Dì không biết anh ấy có ở đó không" người dì đáp.
"Vậy, dì có nhìn thấy họ đêm qua không? Khun Daniel và Khun Ivan?" Kim hỏi lại.
"Có, nhưng Ivan không nói gì cả. Và Khun Daniel thật đáng thương. Chỉ cần thấy anh trai trừng mắt là suýt khóc" người dì nói lại. Kim gật đầu.
"Con muốn đi xem Clemo và Whipping Cream. Con có thể không?" Kim hỏi, vì Kim