Y cứ ở trong phòng suốt mấy ngày liền, không ăn không uống.
Bản thân không những đã không khỏe mà lại khiến cho bệnh tình trở nặng thêm.
Trần Minh Triết nằm trên giường ho sặc sụa, cơ thể nóng như lò đốt.
Y ghét uống thuốc nên cũng chẳng sai bảo người mang thuốc đến, lười biếng nằm mãi trên giường.Cốc...cốc...cốc.Y giọng yếu ớt lên tiếng: "Ai?"Là ta."_Người bên ngoài đáp lời y."Lạc An."_Y lẩm bẩm.Trần Minh Triết cố gắng ngồi dậy, bước xuống giường đi đến cửa mở ra.
Bên ngoài không chỉ là Lạc An còn có Hạ Luân."Khụ...khụ...khụ..."_Cửa vừa mở, gió lạnh bên ngoài lùa vào khiến y ngay lập tức ho đến lợi hại.Hạ Luân thấy y có vẻ đứng không vững liến đỡ y vào trong: "Đệ...Sao lại thành như thế rồi?"Gương mặt y tái nhợt, môi mỏng không còn giọt máu mấp mấy đáp: "Ta không sao."Lạc An cũng bước vào, thuận tay đóng cửa lại, đến gần bàn giúp Hạ Luân kéo ghế cho y ngồi xuống.
Hai người ngồi cạnh đó.Lạc An liền giở giọng trách móc: "Sao thế? Chẳng phải lần trước ngươi sắp khỏi bệnh rồi sao.
Đột nhiên lại không chịu ăn uống rồi để bản thân phát bệnh như thế?"Gương mặt mang vẻ tức giận cùng châm chọc nhưng lại có chút lo lắng.
Giọng nói tuy là châm biếm lại cũng nghe ra bao phần quan tâm người.
Lạc An dùng một tay cầm tay áo, tay còn lại rót đưa cho y một ly trà nóng."Mạng cũng lớn thật, như thế mà cũng không khiến ngươi chết."_Lạc An lườm y.Y nhận lấy ly trà, không nhịn được mỉm cười nhẹ: "Lạc Tông chủ lo ta sẽ chết à?""Bổn Tông chủ mới không thèm lo cho ngươi."Hạ Luân liền lên tiếng: "Thôi được rồi."_Hắn quay sang y: "Trời lạnh như thế, sao đệ chỉ mặc mỗi trung y thôi vậy?""..."Hắn đứng dậy tiến về phía tủ lấy cho y một bộ y phục, vải khá dầy đem đến: "Sư đệ, đệ thay nó đi.
Chúng ta ra ngoài chút.""Có chuyện gì sao?"_Y ngước mắt nhìn hắn."Không có gì.
Ta muốn đưa đệ ra ngoài dạo một chút, dù sao cũng tốt hơn suốt ngày nằm trong phòng."_Hạ Luân nói rồi đỡ y đứng dậy.Lạc An đứng lên đỡ y vào nhà tắm: "Hoàng thượng, người ở đây đợi bọn ta chút.""Ừm."Nhà tắm.Trần Minh Triết cởi xong y phục, ngồi trong bồn tắm được dùng linh lực làm ấm lên.Y xoay đầu nói: Được rồi, ta tự làm được.""Ngươi nghĩ gì thế? Ta thèm tắm giúp ngươi chắc."_Miệng thì nói nhưng tay cậu vẫn cầm khăn bong chà lưng cho y."..."Im lặng lúc lâu, y mới lên tiếng: "Hạ Vũ, hắn...hắn sao rồi?"Lạc An thở dài một hơi: "Hắn khác gì ngươi, suốt ngày ở điện Thái tử không rời một bước.
Ta còn nghe nương nương nói hắn uống rượu cả ngày..."Y trầm mặt: "Hắn...uống rượu sao?""Còn thế nào nữa."_Lạc An trách mắng hắn.Y không nói gì nữa, cậu lau cho y thêm một chút, liền nói: "Xong rồi.
Ngươi ngồi yên để ta truyền chút linh lực rồi tự mặc y phục vào đi.""..."Cậu truyền cho y ít linh lực rồi bước ra ngoài đợi y.
Trần Minh Triết mặc quần áo xong, y đến trước gương đồng treo trên tường mà chỉnh lại đầu tóc rồi mới bước ra ngoài.Lạc An thấy y bước ra liền cầm một cây trâm ngọc vắt lên tóc y, nói: "Đi thôi, Bệ hạ ở ngoài chờ chúng ta.""Ừm."Lạc An không biết từ lúc nào đã cầm thao một cái áo choàng lông cừu khoác lên vai y, Trần Minh Triết giật mình mà nhìn cậu.Lạc An liền gãi gãi đầu, nói: "Tiện tay đem cho ngươi.
Ta chỉ sợ Hoàng thượng trách phạt ta vì..."Y hơi cong môi lên: "Ta đã nói gì đâu."_Y biết cậu sẽ ngại liền nói tiếp: "Đi thôi.""À...ờ."Cả hai ra phòng tiến tới chỗ Hạ Luân rồi cùng đi đến Hàn Tông chủ để người khám cho y, xong việc lại đi dạo quanh bò sông Hoàng Phủ.
Bờ sống này là nơi nối liền Tam giới.
Ba người bọn họ vừa đi vừa bàn một số việc, đặc biệt là việc Thiên đạo."Tại sao đệ lại muốn làm vật đại tế?"_Hạ Luân hỏi.Trần Minh Triết tràm mặt: "Ta làm sẽ tốt hơn."Hắn nhìn y: "Vốn ta là vật đại tế thế mà lại đổi sang đệ.""..."Lạc An không biết nghĩ như thế nào liền nói: "Dù sao ngươi muốn như thế thì bọn ta đành phải tận lực giúp ngươi làm thôi.""Ừm."_Y gật nhẹ đầu.Cậu nói tiếp: "Trận pháp đó, bọn ta đã hợp sức bày trí.
Ngươi cứ yên tâm."Y không nói gì, đi được hai bước đột nhiên dừng lại nhìn người trước mặt.
Hai mắt hơi mở to ra."Vũ nhi, con sao lại..."_Hạ Luân thấy hắn bước lại gần chỗ bọn họ bèn lên tiếng.Lạc An cúi đầu: "Thái tử điện hạ."Trần Minh Triết y như chôn chân tại chỗ, cơ thể cứng ngắc không xoay đi được cũng không bỏ chạy được, cứ thế mà nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt vừa có sợ hãi vừa có tia thương nhớ thoáng qua.Hắn tiến lại đứng trước y, liếc nhìn Hạ Luân cùng Lạc An, nói: "Phụ hoàng, Lạc Tông chủ.
Cảm phiền hai người, ta có việc muốn nói với sư tôn."Hạ Luân không nói gì, gật đầu cùng cậu bỏ đi.Hai người đứng đối diện nhau không ai nói một lời.
Đứng giữ bầu trời rơi đầy tuyết lạnh, người y lúc này run lên, ánh mắt lảng đi không dám nhìn hắn.
Y thật sự muốn xoay người bỏ chạy nhưng sao cơ thể lại không nghe lời, không nhúc nhích được.Hắn tiến sát gần y, mở miệng gọi nhỏ: "Sư tôn..."Trần Minh Tiết hơi hoảng mà ngước mắt nhìn hắn.
Y thấy Hạ Vũ ánh mắt lờ mờ còn có hơi phiếm hồng, cơ thể tản ra mùi rượu nồng, y lúc này nhớ tới lời của Lạc An."Hắn khác gì người, suốt ngày ở điện Thái tử.
Ta nghe nương nương nói hắn uống rượu cả ngày..."Lời nói đó cứ lặp lại trong đầu y, Trần Minh Triết không nhịn được liền nhỏ giọng nói: "Ngươi uống rượu sao?""Hửm? Ta chỉ uống một chút rượu thôi....!Sư tôn."_Hắn lao đến ôm y.Trần Minh Triết cả kinh, y muốn đẩy hắn ra nhưng không được: "Hạ Trình Thiên, ngươi...ngươi sao vậy? Bỏ ra mau.""Sư tôn.
Người thật độc ác, người muốn bỏ ta...người ghét ta tới vậy sao?"_Giọng hắn khàn khàn vang lên.Y cứng đờ người nhìn hắn.Cái gì ghét? Y ghét ai? Hắn sao?Y sao lại ghét hắn, Hạ Vũ chính là tâm can của y, Trần Minh Triết dùng mọi cách bảo vệ hắn.
Y làm sao lại ghét hắn được chứ.Nghĩ đến đây, tâm can y nhói đau lên, y vòng y qua ôm hắn: "Ngươi sao rồi? Đi, ta đưa ngươi về."Hắn gật đầu: "Ta muốn tới Thanh Thiên Long, sư tôn.""..."Trần Minh Triết không nói gì tay cởi áo chòng khoác lên cho hắn, xoay lưng cõng hắn trở về phòng của mình.
Một kẻ bệnh đến đi sắp không nổi lại cõng một kẻ say rượu thần trí không tỉnh táo trên đường trải đầy băng tuyết cùng gió lạnh trở về.Thanh Thiên Long.Y cõng hắn về phòng đặt hắn lên trên giường, người chỉ còn một bộ trung y khiến y đang run lên vì sốt, cạn kiệt sinh lực ngã xuống bên cạnh hắn.
Y thở hồng hộc.Đột nhiên ngay lúc này, hắn trở người khống chế hai tay đè lên người y.
Trần Minh Triết hoảng hốt mở miệng định mắng hắn, chợt bị bờ môi lạnh áp lên khiến y không nói