Một đêm dài qua đi, Trần Minh Triết từ cơn mơ dần tỉnh mộng, mắt sói nhẹ hé ra rồi đột nhiên mở to.
Y thấy kinh ngạc thấy Hạ Vũ đang nằm chống tay lên đầu, mắt nhìn chăm chăm như muốn xuyên quả cả người y.Y cả kinh, ho nhẹ vài cái: "Khụ...khụ...khụ..."Hắn đưa tay vỗ vỗ lưng y, hỏi: "Người không sao chứ?"Y hơi nhíu mày: "Ta...k...không sao."Tự nhiên tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt yêu nghiệt phóng đại nhìn y như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt thèm thuồng cùng ái dục lại thoáng yêu thương nhìn y.
Nhìn như thế không làm y hoảng sợ mới lạ, lại nói kiếp trước nằm dưới thân hắn, hắn từng nhìn y như thế mà còn mạnh mẽ ra vào khiến y muốn chết cũng không được, sống cũng không xong.Nhớ tới chuyện đó y hơi hoảng lên, miệng lấp bắp hỏi: "Mói sáng ra, ngươi nhìn ta như thế làm gì?"Dường như bị biểu hiện của y chọc cười, Hạ Vũ cười lên hai tiếng, đưa ngón tay thon dài nhẹ xoa mặt y: "Đưa nhiên là..."_Đột nhiên hắn ghé sát tai y, phà hơi nóng vào: "Ngắm Minh Triết ngủ a."Y giật mình, sống lưng như có dòng điện chạy dọc qua tê rần lên, cả người hơi run lên.
Trần Minh Triết hít một hơi sâu, bình ổn lại cảm xúc, mắt nhắm chặt tay đưa tay đẩy hắn ra.
Môi mỏng khẽ mở: "Đừng loạn."Âm thanh kì thật rất nhỏ, người nói trong tâm thế hoảng sợ nhưng lại khiến người nghe càng thêm kích thích, dục vọng tăng cao.
Hắn thấy y chưa hoàn toàn hồi phục lại còn vì chính mình mà làm bản thân bệnh nặng thêm.
Hạ Vũ cảm thấy tội lỗi, liền cố gắng áp chế tà hỏa trong người xuống, ngồi dậy đỡ y lên.Y vừa ngồi chưa được lâu thì hắn liền cúi đầu vào vai ôm lấy y, miệng khẽ gọi: "Minh Triết...""Ngươi lại làm sao?""Không gì, ta chỉ muốn mấy ngày này ta sẽ ở lại đây bồi người."Trần Minh Triết khẽ liếc nhìn hắn: "Ừm."Nghĩ nghĩ y liền bồi thêm một câu: "Sau này trước mặt người khác đừng gọi tên ta.
Còn nữa...chuyện chúng ta tạm thời đừng nói ai biết."Hắn cọ cọ y: "Đều nghe theo người."Hắn ôm y một lúc lâu mới chịu thả ra, bế y đi thay y phục.
Trần Minh Triết dẫy dụa không chịu hắn dọa y rằng sẽ ăn sạch y, y liền ngoan ngoãn để hắn tắm.
Xong việc lại đưa y đến Thu Hải Đường ăn, hắn định sẽ nấu cho y nhưng bây giờ đã trễ đành lấy thức ăn ở đó ăn tạm, ăn rồi lại đưa y đi dạo.Hắn từ đâu chạy lấy một cái áo choàng lông cừu trắng tinh, mềm mại khoác lên cho y.
Giọng trêu chọc: "Sư tôn tốt của ta không thể để bị cảm lạnh được."Y nghe vậy, nhịn một lúc, nhịn không được liền nở nụ cười nhẹ: "Từ khi nào ta đã trở thành sư tôn tốt rồi, lại còn không bị cảm lạnh.
Không phải ta đang bệnh rồi hay sao?"Hạ Vũ như nghe được gì đó tự hào lắm, hắn liền hống hách mà nghênh mặt lên nói: "Đương nhiên là từ lúc ta bái người làm sư thì người đã thành sư tôn của ta rồi."Dừng một lúc, hắn cúi xuống chỉnh áo khoác cho y: "Còn chuyện người bệnh là tại đồ nhi xấu như ta."Y nheo mắt nhìn hắn, nụ cười càng thêm rõ: "Đồ nhi xấu, ngươi biết mình là đồ nhi xấu à?"Hắn nhắm mắt, gật gật đầu: "Ưm."Hạ Vũ nắm lấy tay y, cười rạng rỡ: "Đi thôi."Trần Minh Triết rũ mi, ánh mắt chứa bao nhiêu là hạnh phúc, gật nhẹ đầu.
Cõi lòng có biết bao ngọt ngào cùng hạnh phúc tỏa ra.
Y nắm chặt lấy tay hắn.Cả hai đi được vài bước liền có hai người bước tới, gương mặt nghênh ngang thách thức nhìn y: "Ôi chao.
Ai đây? Là Trần Tông chủ à."Y ngước mắt lên nhìn, ánh mắt ngay lặp tức chuyển sang chán ghét nhìn người trước mặt, biểu cảm lộ rõ sự ghét bỏ, lười biếng mở miệng: "Lâm Thái phó nhìn không rõ sao còn phải hỏi?"Lão quan kế bên cũng nói: "Hai người đang làm gì đây? Còn nắm tay cơ đấy, có còn được xem là sư đồ không.
À, lần trước Trần Tông sư nói thay Hoàng thượng trở thành vật đại tế, sao không nghỉ ngơi cho tốt để chuẩn bị lại ra đây.
Hửm?"Hạ Vũ nghe thế liền tức giận nhưng hắn không muốn làm y mất mặt, định bỏ tay ra không ngờ