Trần Minh Triết đến trước tẩm cung của Hoàng hậu, y từ tốn bước vào."Sư đệ.
Đệ tới rồi."Lan Y đang ngồi nói chuyện cùng Hạ Vũ, thấy y liền gọi lên.Trần Minh Triết bước đến cạnh chỗ hai người: "Không biết ta đến có làm phiền hai người không?""Không đâu, không đâu.
Đệ ngồi xuống đi."_Nàng kéo y.Hạ Vũ nhanh chóng kéo ghế ra cho y: "Sư tôn, người ngồi đi."Trần Minh Triết liếc mắt nhìn hắn, cười nhẹ: "Đa tạ."Hắn ngoan ngoãn ngồi cạnh y, đưa tay rót ly trà ấm đưa cho Trần Minh Triết, nói: "Sư tôn, người uống chút trà đi.""Ừm."_Y cầm ly trà uống, mới hóp được mấy ngụm liền nghe Lan Y nói."Minh Triết, có phải lúc đệ bị bắt sau thiên liệt lần đó, Hạ Luân chàng chưa chữa lành hết vết thương của đệ sao?""Không có, đều ổn cả."_Y uống thêm mấy ngụm."Vậy thì lạ nhỉ?"_Nàng hơi suy tư.Hạ Vũ: "Sao vậy mẹ?"Lan Y: "À, không có gì.
Là hôm qua ta có việc đi ngang phòng con, nghe tiếng đệ ấy rên đau nên ta nghĩ...""Phụt...khụ...khụ..."_Trần Minh Triết nghe tới đó thiếu điều muốn phun hết số trà trong miệng ra.Hạ Vũ lắp bắp: "À hơ hơ, cái này....sư tôn người không sao chứ."_Thấy y ho tới lợi hại, hắn vuốt vuốt lưng y.Trần Minh Triết thẹn quá hóa giận, y cúi mặt âm thầm trừng ánh mắt hung tợn nhìn Hạ Vũ.
Tất cả là tại tên khốn này mà ra.Hắn sợ bị lộ liền cố gắng giải vây nhanh nhất có thể, Hạ Vũ quay sang nàng nói: "Mẹ à, bọn con có chút việc xin phép đi trước ạ.""À ừm, vậy cứ đi đi."_Nàng hơi ngỡ ngàng trước y và hắn nhưng vì y là sư phụ hắn nên Lan Y cũng không nghĩ nhiều.Hạ Vũ nhanh chóng kéo y ra ngoài, Trần Minh Triết còn giận nên đã không lên tiếng nói một lời mà xoay lưng bỏ đi trước.Vốn là tâm trạng vừa vui lên định đến thăm hai mẹ con hắn, ai ngờ lại bị nghi ngờ chuyện tối qua làm y như rơi từ trên đài cao xuống, tâm trạng đều bị phá hỏng hết.
Hạ Vũ thấy y bỏ đi liền hoảng hốt chạy theo chụp lấy cổ tay y."Sư...sư tôn à...người đừng giận, ta không biết mẹ sẽ..."_Hắn vội giải thích."Con mắt nào của ngươi thấy ta giận."_Trần Minh Triết đưa đôi mắt sói đầy sắt bén trừng mắt nhìn hắn.Hạ Vũ giật mình nhìn y.
Gia hỏa này thật là giận cũng không dám nhận, phải dỗ mới được.Hắn tiến tới gần y, Hạ Vũ tiến mấy bước, Trần Minh Triết lùi mấy bước.
Y hơi hoảng mà cũng bực tức lên tiếng."Ngươi muốn làm gì?"_Cả người y bị ép sát vào thân cây.Hạ Vũ cười cười đưa tay ra sau tóc y, Trần Minh Triết bất động trong giây lát.Hắn đem xuống một cành hoa, ngắm ngía đủ kiểu lại bày ra vẻ đánh giá nói: "Chà, công nhận người đẹp cũng có thể nở hoa nha.""..."Hắn đưa cánh hoa trước mắt y: "Sư tôn, hoa này mộc trên đầu người."Trần Minh Triết nghe hắn nói hoa mộc trên đầu mình khiến y giận đến cực điểm, quát lên: "Hạ Trình Thiên.""Có ta."_Hắn cười cười nhìn y: "Sư tôn tìm thì có ta đây.""...""Có việc gì người cứ nói a? Ta đều...""Tiểu súc sinh nhà ngươi."_Không cho hắn nói hết câu, y cắt lời mà mắng hắn.Hạ Vũ bất động thanh sắc không nói nên lời.
Gì chứ, gia hỏa này mắng hắn là tiểu súc sinh.Y liếc nhìn hắn rồi liền bỏ đi, vốn dĩ đã giận, Trần Minh Triết đi cũng không thèm để ý xung quanh.
Hạ Vũ đằng này thấy y đã đi gần hồ nước liền chạy đến la lên: "Sư tôn, cẩn thận."Y gắt gỏng xoay đầu lại: "Cái gì nữa...A.."_Việc xoay đầu