"Hức....hức...."Trần Minh Triết thở dài: "Ngươi sao cứ khóc hoài thế?"Hạ Vũ dụi đầu vào ngực y, thút thít: "Đại ca bảo người chán ghét ta...Người không cần ta nữa..."Trần Minh Triết: "Huynh đệ nhà các ngươi chỉ có hồ ngôn loạn ngữ là giỏi.
Nhưng mà nếu ngươi cứ khóc hoài có khi lời nói đó sẽ thành sự thật."Hắn vội bật người dậy, đưa tay lau đống nước mắt, nước mũi tèm lem trên mặt: "A.
Ta không khóc nữa."Y liếc nhìn hắn: "Ngươi...đang giả khóc sao?"_Nheo đôi mắt sói đầy nguy hiểm đầy nghi vấn."À...ờm..."_Hạ Vũ bất động thanh sắc."...""Haha...sư tôn chúng ta đi ngắm sao ha.
Người xem đêm đẹp thế này không ngắm đúng là uống phí ha.""Người học ai cách giả vờ đó vậy?"_Y nhàn nhạt lên tiếng."..."_Hắn cứng miệng, không thốt ra lời."Sư tôn, sao người lại biết là ta đang giả vờ? Hửm?"_Hắn đột nhiên áp sát lại gần y.Trần Minh Triết lùi lại phía sau, lưng y chạm đến thân cây sần sùi, quát: "Ngươi lại muốn gì?"Hắn lấy một lọn tóc của y, đem đến trước mũi, nhắm nhẹ mắt tham lam hít lấy hương hoa cẩm tú dịu nhẹ, thật lâu mới chịu ngước mắt lên đáp: "Ta chỉ muốn hỏi người sao lại biết ta giả vờ.""Bởi ta là sư phụ ngươi.
Ta nuôi người từ lúc nhỏ đến lớn."Hắn lại giở giọng trêu y: "A, không phải là cha mẹ ta sao? Sao lại thành sư tôn nuôi ta rồi?""Hạ Trình Thiên, bản Tông chủ không chỉ nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn mà còm nuôi ngươi tận hai kiếp đấy."_Trần Minh Triết nhướng mày, miệng nhanh chóng đáp trả hắn."Chụt..."_Hạ Vũ hôn môi y, Trần Minh Triết bất ngờ bị hôn mà mở to đôi mắt sói nhìn hắn.Hắn với vẻ không đứng đắn nghiêng nghiêng đầu: "Ta báo đáp người bằng tấm thân quý báu này nhé.""...""Thân thể này báo đáp cho công ơn nuôi dạy của người.
Ây da, người hời quá rồi.""Ô ngôn uế ngữ đủ chưa? Ngươi thốt lên những lời như thế không thấy mất mặt à?"_Y trừng mắt nhìn hắn."Hửm? Ta là đang muốn báo đáp công cho Minh Triết thôi mà."_Dừng một lúc hắn liền cười: "Sư tôn à, người có thể đổi cách nhìn khác không? Một ngày người không liếc thì cũng trừng mắt nhìn ta chằm chằm.
Ta biết người yêu ta nhưng mà...nhìn như thế có hơi...."Bốp.Trần Minh Triết đưa bàn tay trắng nõn tát lên mắt hắn, lực đánh không mạnh không nhẹ, y tức giận quat lên: "Ngươi câm miệng, ta nhìn thế nào liên quan gì đến ngươi."Hạ Vũ không những không đau mà còn cười nói: "Người hung dữ quá đó, lại còn đánh đồ nhi đáng thương này.""Ngươi đừng có mà chọc điên ta, thật uổng công chờ ngươi hơn nửa ngày.
Ngươi cút cho khuất mắt ta."_Y xoay lưng định bỏ về, đột nhiên hắn kéo y lại ôm vào lòng.Trong lòng Hạ Vũ vừa vui vừa mừng, y thế mà vẫn nhớ hắn, Trần Minh Triết thế mà vứt bỏ cả công việc đến đây chờ hắn về.Hạ Vũ ôn nhu, nhẹ nhàng hôn lên tóc y: "Là ta sai, sư tôn đừng giận."Vẻ mặt Trần Minh Triết trong lòng hắn vẫn ung dung lại thoáng qua tia uẩn ức, y nhỏ giọng: "Ai thèm giận ngươi."Hắn đột nhiên bế y lên, Trần Minh Triết bất ngờ bị bế lên y có chút giận mình và hoảng sợ: "A...Ngươi....Ngươi mau bỏ ta xuố...."Ngón tay thon dài của hắn chạm đến cánh môi của y, Hạ Vũ nhẹ nhàng nói: "Suỵt, sư tôn ta đưa ngươi đi ngắm sao.""..."_Vốn là Trần Minh Triết không sợ độ cao, nhưng bây giờ bệnh cũ của y tái phát làm linh lực y yếu đi.
Trần Minh Triết chính là sợ dọc đường hắn trượt tay hoặc là nổi hứng ném y xuống thì toang, Trần Minh Triết liền vòng tay qua ôm lấy cổ hắn.Hạ Vũ hạ mắt nhìn y, khóe môi cong lên, dùng khinh công bay lên đưa y đến bên cạnh cành cổ thụ lớn nhất Thần giới.
Hạ Vũ tìm một cành cây cứng cáp và vừa tầm mắt.
Hắn để y ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc, đầu đặt lên vai y, thủ thỉ: "Sư tôn, ta yêu người."Trần Minh Triết bất mãn cười trừ: "Ngươi nói câu đó hoài không biết ngán à.""Không, với sư tôn có