Hạ Vũ đưa y về đến điện Thái tử, bước vào phòng liền thả y xuống.
Trần Minh Triết đưa tay cởi áo ngoài ra, miệng lên tiếng nói với hắn: "Ngươi đi lẩn quẩn sáng giờ rồi mau đi tắm đi."Hắn gật đầu đáp: "Vậy người...."Biết được hắn sẽ hỏi thế y liền trả lời: "Trước khi đi đến đó chờ ngươi, ta đã tắm rồi.
Ngươi nhanh đi tắm nếu không trễ chút nữa sẽ rất lạnh."Hạ Vũ a một tiếng, hắn chạy lại hôn nhẹ lên má y một cái rồi cười, mới chịu lấy một bộ y phục vào nhà tắm.
Trần Minh Triết bị hắn hôn bất ngờ nên hơi mở to mắt, khi định lại tinh thần y mới đưa tay lên sờ sờ chỗ má vừa được hắn hôn lên lúc nãy, chợt mặt hơi ửng đó, môi nhẹ cong lên một nụ cười tuyệt mĩ.Trần Minh Triết trong lúc đợi hắn tắm, y lấy một quyển sách trên bàn bước đến dựa lưng vào vách giường đọc.
Đợi một lúc, hắn tắm xong liền chạy đến ngã nhào vào lòng y, Trần Minh Triết đặt quyển sách xuống, đưa tay cầm lấy khăn đang vắt trên vai Hạ Vũ, nhẹ nhàng lau tóc cho hắn, y nhẹ giọng trách móc: "Đêm lạnh như thế ngươi còn để tóc ướt, không sợ bệnh sao?"Hạ Vũ cười, ngước đầu nhìn y: "Sư tôn sẽ không để đồ nhi bệnh đâu."Nghe hắn nói như thể đang nịnh nọt y, cũng như là muốn chọc y cười.
Ánh mắt Trần Minh Triết hơi cong lên, nhẹ nhàng đáp lời: "Ngươi không sợ vi sư trả đũa ngươi sao?"Hạ Vũ đưa ánh mắt hạnh long lanh nhìn y, tròng mắt màu hổ phách tựa hồ phát ra ánh sáng mê người, hắn cười: "Sư tôn đâu phải người hay để bụng như thế.
Người sẽ không làm vậy với ta đâu."Y bất lực với hắn chỉ có thể mỉm cười nhẹ.Hạ Vũ bật người dậy, ngồi chống hai tay, ngoan ngoãn: "A, người hệ hỏa, người giúp ta hông khô tóc đi."Mặt Trần Minh Triết đột nhiên trở nên đen như đít nồi, y độc ác cười nói: "Vậy ta dùng thêm chút lực thêu sống ngươi luôn.""..."Hắn câm nín, chằm chằm nhìn gương mặt đầy gian ác của y.Hạ Vũ bất mãn nói: "Sư tôn đại lương thiện của ta ơi, người đừng hung dữ vậy chứ.
Vả lại bệnh cũ đang tái phát, linh lực người đang suy yếu mà."Trần Minh Triết nghe hắn nói, khẽ nhếch môi: "Ngươi nói chuyện quả thật rất vô lí.
Miệng gọi vi sư là đại lương thiện mà lại bảo ta đừng hung dữ...""Người thích bắt lỗi thật đó a."_Hắn nũng nịu ngồi cúi người, chống hai tay lên cằm, ngước mặt nhìn y, chu chu cái mỏ nhỏ lên cãi.Y đưa tay tát nhẹ lên miệng hắn, Hạ Vũ được thế cầm lấy tay y, lè cái lưỡi tinh ranh liếm nhẹ rồi hôn lên ngón tay thon dài đó.
Trần Minh Triết liền trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng: "Hạ Vũ."Hắn cười híp mắt: "Có ta a."Y và hắn đang trong này, kẻ trừng mắt, người trêu chọc nhìn nhau.
Bất chợt ngay lúc này phía bên ngoài phòng vang lên tiếng gọi."Thái tử điện hạ, Trần Tông chủ.
Thần Thái bảo xin yết kiến."Y đẩy hắn ngồi dậy, nhẹ giọng nhắc nhở: "Ngươi ngồi yên đó, vi sư cho ngươi thêm một người cha.""???"Hạ Vũ ngơ ngác nhưng cũng nghe lời y ngồi lại cho đàng hoàng.
Hắn lên tiếng: "Ngài vào đi."Lý Diệp mở cửa bước vào, đưa tay đóng và khóa chốt cửa lại đi đến chỗ hai người chấp tay hành lễ: "Tham kiế...."Y vội bước xuống giường đỡ ông ấy, giọng cực kì nhẹ nhàng: "Người không cần làm vậy.""Nhưng..."_Ông ngập ngừng đưa mắt nhìn hắn.Hạ Vũ nói chung cũng không tâm lắm đến việc chức vụ trên dưới, hắn thấy Lý Diệp có vẻ quan ngại về chuyện quy tắc đó liền xua tay, nói: "Ây, Thái bảo, ngài không cần làm vậy đâu.""Vâng, Thái tử."Trần Minh Triết lấy một cái ghế để ông ngồi xuống, y ngồi lên giường cạnh hắn."Người tìm con có việc.""Đúng vậy, từ trận thiên liệt đó thần không thấy người nên..."Y vội cắt ngang lời ông: "Đừng xưng hô xa lạ như vậy, con thật không quen..."Y rũ mắt, sau đó nhẹ thở hắt ra rồi ngước nhìn ông, gọi: "Cha, Triết nhi vẫn là thích người gọi con như vậy hơn.""..."_Ông hạ mi mắt không lên tiếng, có lẽ vì cảm thấy ngượng ngùng điều gì đó.Trần Minh Triết biết, liền nói: "Cha, Hạ Vũ sẽ không để tâm đến việc này, hắn cũng không phải người ba phải, người đừng suy nghĩ nhiều quá."Nghe y nói vậy ông mới ngước nhìn Hạ Vũ, hắn có lẽ đã hiểu ý tứ lời y nói lúc nãy về chuyện cho hắn thêm một người cha.
Dẫu sau cũng không giấu vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không muốn làm y khó xử, hắn liền nói: "Đúng vậy, hai người cứ tự nhiên đi.
Nếu thấy bất tiện thì để ta ra ngoài cũng được."Hạ Vũ bước chân xuống giường, y liền kéo hắn lại: "Ngươi ở lại đi.
Chuyện cũng không có gì lớn đâu.""À ờm, Thái tử ở lại đi, chuyện tới nước này rồi, không sao đâu."_Lý Diệp cũng hơi lúng túng.Hắn nhẹ đưa mắt nhìn y rồi lại nghe lời ngồi xuống."Minh Triết, không biết vết thương của con ở Ma giới lúc bị bắt đi trong trận thiên liệt đó bây giờ thế nào rồi?"_Nhắc đến lúc y bị bắt, ông cũng không giấu nỗi vẻ lo lắng.Y cười: "Con không sao, sư huynh chữa thương cho con rồi, rất ổn.""Vậy là tốt rồi, lúc đó ta còn sợ sẽ đến trễ, không thể cứu được con.""Không phải người vẫn đưa con an toàn trở về rồi sao.""Nhưng A Triết à, con