Có người vợ nào như cô không Dương Mộng Hàm, không biết anh đi công tác đã đành ngay cả số điên thoại riêng của chồng cũng chẳng thèm lưu, giờ tôi phải đi hỏi quản gia Diệp số của anh ta! Cô thầm oán trách trong lòng.
Dù biết hôn nhân của Mộ Dung Trạch và Dương Mộng Hàm không tình yêu nhưng cô không nghĩ nó lại lãnh đạm, xa cách và thất bại đến như vậy.
Ngay khi có số điện thoại cô không suy nghĩ nhiều lập tức gọi cho anh.
Sau từng hồi chuông đổ không ai bắt máy, cô đột nhiên nhớ lại, hiện tại anh không ở trong nước chỗ anh chắc cũng tối rồi.
Cô nghĩ nghĩ việc tạo bất ngờ có vẻ tốt hơn sau khi anh trở về, nên cô tắt điện thoại không gọi nữa.
Quả thật, suốt một tuần qua anh vì tránh bản thân rảnh rỗi mà nghĩ đến cô, đến hôn nhân của cả hai nên không để cấp dưới đi mà anh tự xuất trận vùi đầu vào đống công việc.
Hôm nay khi ra ngoài gặp đối tác bàn luận những vấn đề sau cùng trước khi kí hợp đồng, anh để điện thoại riêng ở khách sạn.
Mệt mỏi, căng thẳng suốt một ngày, khi về đến cũng quá nửa đêm, lúc này anh mới thấy cuộc gọi nhỡ, lại là một số di động lạ.
Anh nghi hoặc nghĩ số này chỉ có người trong gia đình mới biết.
Anh đột nhiên nghĩ đến Dương Mộng Hàm, định gọi lại nhưng giờ này ở nhà, trời vừa mới sáu giờ sáng nên anh quyết định không gọi cô mà gọi số bàn cho thím Diệp vì biết giờ này bà cũng thức rồi, sẵn hỏi thử tình hình ở nhà.
- Alo, xin hỏi ai bên đầu dây?
Một giọng nói ấm áp, thanh nhã như một tiếng chuông ngân lên vào buổi sớm mai.
Mộ Dung Trạch bên này đang xoa trán cho bớt nhức đầu, một âm thanh có phần xa lạ nhưng cũng hết sức quen thuộc.
Mọi động tác của anh dừng lại, ngạc nhiên nhận ra là Dương Mộng Hàm.
Anh không ngờ người nhận máy lại là cô, cô thức sớm như vậy từ bao giờ.
- Dương Mộng Hàm? Là tôi! Sao cô nghe máy? Quản gia Diệp đâu?
Cô hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh nhẩu đáp:
- A Trạch hả? À, dì ấy bận ở dưới bếp, những người khác thì đang dọn dẹp.
Em nghe tiếng chuông vang, mà cũng tiện tay nên nghe.
Không phải bên anh giờ này đã khuya rồi sao? Lão công à, anh khỏe không, sao còn chưa đi ngủ vậy?
* * *
Mộng Hàm tỏ ra nghi hoặc xen lẫn quan tâm, nhưng cô cũng lờ mờ đoán ra.
- Ừm, tôi ổn.
Hôm nay cô gọi tôi? Có chuyện gì sao?
Anh định hỏi quản gia Diệp, nhưng chính cô nghe máy, anh có phần bất ngờ khi nghe ra sự quan tâm trong lời của cô, nên không vòng vo nhiều mà hỏi luôn.
Sửng sốt giây lát, cô không ngờ mình đoán đúng rồi, định cho anh bất ngờ, mà anh cũng hỏi thẳng thì cô cũng trả lời.
- Ờ, phải, em có gọi, cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn quan tâm anh một chút, khi nào anh về? Sẵn tiện, em muốn hỏi..
em có thể trang trí thêm một chút cho căn phòng không?
Quan tâm? Cô đây là muốn giở trò quỷ gì, càng ngày càng kì quặc từ sau khi cô nói mất trí đến giờ, nhưng quả thật