Hôm sau trời còn chưa tỏ, người trong phủ Cố đã bận mù đầu tối mắt; lần đầu tiên Minh Lan dậy sớm hơn Cố Đình Diệp, ngồi dậy hôn nhẹ lên chóp mũi cao của hắn, dịu dàng nói: “Khó có được ngày nghỉ, lát nữa chàng còn phải đón tiếp tân khách trong yến tiệc, bây giờ ngủ thêm chút nữa đi.”
Cố Đình Diệp không nghe theo lời nàng, ôm eo nhỏ của nàng xoay người đè xuống phía dưới, một tay không thành thật chui tọt vào trong áo quần của nàng dò dẫm, động tác vô cùng thành thục. Mấy ngày nay hắn thông cảm Minh Lan sắp đặt chuẩn bị công việc mệt nhọc nên ban đêm đành gióng trống thu binh, nhưng một phen cọ xát gặm cắn sáng nay suýt khiến hắn mấy lần lau súng cướp cò, vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là ‘tay nắm tay’ hướng dẫn cô vợ nhỏ đi lối tắt.
Nào ngờ Minh Lan ngộ tính rất là cao, suy một ra ba, khiến hắn mủn xương mất hồn không thôi.
Minh Lan bị thân thể cao lớn của đàn ông đè đến hụt hơi, nàng không khách khí véo mạnh một cái trên lưng hắn, lại khiến hắn cắn một cái lên vành tai, cả người nóng lên, dây dưa quấn quýt hồi lâu, Minh Lan khó khăn lắm mới bụm lỗ tai giãy thoát xuống giường, gọi người vào hầu hạ thay quần áo.
Nàng không thích ăn mặc nặng nề, nghĩ đến số lượng công việc hôm nay, nàng cố gắng đơn giản hóa trang phục của người chủ tiệc, áo dài vạt lệch tà rộng bằng vóc tím nhạt viền thêu cành hoa ngọc lan hai phân màu tím sáng quấn quanh , toàn thân duyên dáng, phía dưới vận một chiếc váy nguyệt hoa* màu đỏ tía, tóc vấn thành kiểu búi ngã ngựa uyển chuyển, cài một đôi trâm phượng hoàng tơ vàng khảm ngọc lục bảo to chừng ngón tay cái, trâm cài đón nắng lấp lánh ánh vàng.
*Váy nguyệt hoa: một loại trang phục xuất hiện cuối thời nhà Minh, váy có nhiều nếp gấp dày, mỗi nếp gấp là một màu sắc khác nhau, khi gió nhẹ thổi tới, chiếc váy tựa như ánh trăng mung lung huyền ảo, bởi vậy được gọi là ‘váy nguyệt hoa’.
Nếu đây là lễ tân gia, khó tránh khỏi phải tế thần từ lúc nửa đêm đến tận bình minh và vân vân, nhưng đây chỉ là nhà cũ tu sửa lại nên không cần diễn đủ tất cả những thông lệ này, chỉ cần chọn giờ lành trời sáng, mở rộng mười sáu cánh cửa lớn màu son ở Triêu Huy đường, dâng lên chiếc bàn tế sơn đỏ đặt toàn bộ lợn, cá, gà, vịt, còn có mười hai giỏ hoa quả tươi ngon mọng nước từ nam chí bắc, hai mươi bốn món chay mặn nổi danh.
Mãi mới sắp đặt xong xuôi, Cố Đình Diệp ung dung thong thả đi ra, hắn vận một bộ trường bào màu chàm thêu hoa văn tùng tối màu, càng lộ vẻ anh tuấn phi phàm, tay vượn eo ong, cao ráo vạm vỡ, bước chân thong dong chậm rãi thật là tao nhã quý phái.
Trong sân thắp đầy đèn nhang, Cố Đình Diệp đứng đầu dâng hương tế bái, bên cạnh chỉ có một cô vợ đang quỳ, ngoài ra xung quanh không còn thân nhân nào khác, chỉ có tôi tớ đứng hai bên trái phải — Minh Lan từng đề nghị đưa Dung nhi qua sớm, như vậy lúc tế bái sẽ không vắng lạnh thế này; nhưng Cố Đình Diệp lại lắc đầu không nói, nhìn sắc mặt trầm buồn của hắn, Minh Lan không tiện nhiều lời nữa.
Nào ngờ sau một lúc lâu, hắn bỗng đứng dậy, đứng trước Triêu Huy đường rộng rãi to lớn cười nói: “Đợi qua tám năm mười năm nữa, trong nhà này sẽ tràn đầy con cháu của Cố Đình Diệp tôi!”
Sau đó hắn dùng ánh mắt tràn ngập cổ vũ cực kỳ nóng bỏng nhìn Minh Lan, Minh Lan run lên một cái, thiếu chút nữa há mồm thề thốt ‘Nhất định không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo đối với tôi’ vân vân, rồi lại nhìn sang Triêu Huy Đường rộng chừng nửa sân bóng rổ này, nàng bỗng có cảm giác nhiệm vụ của mình mới thật nặng nề làm sao, cần gấp người phân công hợp tác.
Sau khi hoàn tất tế bái, Cố Đình Diệp dẫn người ra ngoài viện, Minh Lan thì bị vướng giữa một đám bà hầu già người xin chỉ thị người thì báo cáo: Trà quả bàn ghế đã sắp xếp xong xuôi, nhạc công đàn sáo đã sẵn sàng, sắp xếp đầy tớ đứng cửa dẫn khách vào nhà… Lúc này ngoài cổng chính vang lên tiếng pháo hoa đùng đùng, sau đó cô vợ của Vượng Quý ở cổng trong báo lại: “Cụ Tư và cụ Năm cùng mấy ông của phủ Hầu đã đến, đang nói chuyện trong tiền đường.”
Là người bổn gia của phủ Ninh Viễn hầu thì tất nhiên phải đến trước tiên, xét về điểm này, bọn họ coi như cũng còn trông mong được, bởi vậy lúc Minh Lan tiếp đãi chúng nữ quyến phủ hầu thì cũng cố dốc thêm mấy phần sức lực.
Sau khi dẫn một đoàn khách vào phòng khách, bưng lên trà quả điểm tâm và đủ loại món ăn nhẹ hợp thời, mọi người bắt đầu ríu rít chuyện trò, Minh Lan vừa dặn dò mấy bà hầu già đãi khách, vừa đưa mắt tinh tế quan sát, biết ngoại trừ Thiệu phu nhân của phòng lớn, thì phu nhân cô mợ các phòng hầu như đến đông đủ cả, trong lúc nhất thời, cả phòng trâm ngọc lộng lẫy, chuyện trò râm ran. Thật ra Minh Lan và những cô thím chị em dâu này gặp nhau chưa được mấy bận, ngoại trừ ‘Mọi người cứ tự nhiên’ thì cũng không biết nói gì hơn nữa, cho nên nàng dứt khoát xuất ra chiêu thức hạng đầu mà nàng trôi chảy nhất trong nghìn lẻ một chiêu — giả ngốc.
Tứ lão phu nhân khen nàng ‘Phủ trạch khí thế, phong cảnh tao nhã’, Minh Lan liền tăng gấp đôi những lời khích lệ này mà quay sang khen kiến trúc phủ Ninh Viễn hầu. Chu thị tán thưởng nàng ‘Trong nhà hòa thuận, sân cổng nghiêm cẩn’, nàng miệng đầy khiêm tốn biểu thị ‘Đều nhờ có các vị trưởng bối làm gương tốt, để cho phía dưới học hỏi noi theo’, tiện thể tâng bốc ba vị lão phu nhân thật là biết cách trị gia. Địch nhị phu nhân của chi thứ năm trêu ghẹo cuộc sống tân hôn của nàng, nói vợ chồng son bọn họ thật là ngọt ngào như mật*, Minh Lan cúi đầu xấu hổ đỏ mặt.
*mật lý điều du: vô cùng thân thiết hòa thuận
“Hôm nay cậu hai Diệp tiền đồ xán lạn, hoàng thượng ban cho đầy tớ tiền bạc giúp đỡ lập phủ, đúng là ơn to như trời!” Bính nhị phu nhân của chi thứ tư cao giọng cười duyên như tiếng chuông đồng (chú ý, chuông đồng chứ không phải chuông bạc nhá) chui thẳng tọt vào tai Minh Lan khiến nàng cũng thấy nhói, đôi mày lá liễu uốn lượn liên tục, “Sau này có thể cất nhắc anh em trong nhà, chúng ta cũng được thơm lây.”
Những lời này cũng chính là tiếng lòng chúng nữ quyến, tất cả mọi người đều quay sang nhìn vào Minh Lan, chỉ thấy nàng dịu dàng cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: “Chị dâu nói phải.”
Vậy là xong? Chúng nữ quyến nghe thế đều không kiềm được mà cười thầm.
Bính nhị phu nhân không chịu bỏ qua, trực tiếp lôi kéo Minh Lan cười nói: “Chị xem lời cô là thật đấy nhé, sau này chị có cầu tới cửa, cô không từ chối được đâu!” Cố Đình Bính tuy là dòng thứ nhưng được ông Tư yêu thương còn hơn cả con trai trưởng Cố Đình Huyên, mà mẹ ruột của chị ta Vưu thị, lại là họ hàng của bà thiếp họ Lưu rất được ông cụ Tư cưng chiều, bà ta tổng cộng sinh hai nam hai nữ, đáng tiếc một nửa chết non.
Trong lòng Minh Lan hơi khó chịu, chỉ khẽ ‘Vâng’ một tiếng, sau đó khẽ đưa mắt nhìn chúng nữ quyến một lượt, trong ánh mắt thấp thoáng khó xử và cầu cứu. Bính nhị phu nhân không hài lòng lắm với câu trả lời của Minh Lan, còn định nói thêm gì nữa, thì Tứ lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, không vui nói: “Hôm nay cô đến uống rượu mừng hay đến đòi nợ thế? Còn không dừng lại.”
Bính nhị phu nhân đỏ mặt, không cam lòng im lặng, khinh miệt lén liếc Tứ lão phu nhân một cái, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi im. Cố Đình Yên ngồi nhìn một lúc, sau đó lôi kéo một đám chị em đến Bách Bảo các phía sau nói chuyện.
Ánh mắt Minh Lan lướt qua đoàn người, sau đó quay sang mỉm cười tạ ơn Tứ lão phu nhân, bà ta chậm rãi gật đầu một cái — Minh Lan đã sớm biết phủ Ninh Viễn hầu trước giờ không hề bền chắc như thép, bây giờ Cố Đình Diệp đương lúc nắm quyền, tự nhiên sẽ có người muốn dựa lưng. Chỉ xem người nào thông minh, biết lúc nào Minh Lan cần nhất thì ra mặt.
Tứ lão phu nhân là một, con dâu cả của bà cũng là một. Từ lúc gặp mặt, Huyên đại phu nhân đã tỏ ra lấy lòng nàng thấy rõ, khi đang nói chuyện, chị ta đứng ra đỡ lời giúp Minh Lan rất nhiều hoặc cố ý hoặc vô ý trêu chọc đôi câu.
“Ai da! Ruột rà nhà chồng còn chưa lên tiếng, chị đã cuống lên che chở cho người ta rồi, chị dâu cả Huyên à, chị thật biết làm người!” Địch nhị phu nhân che miệng cười nói, mắt cố ý đảo qua Chu thị