Đan Phi nghe Ô Thanh đáp như vậy, cái mặt dày của hắn cũng phải nóng lên. Hắn không ngờ Ô Thanh này nhìn thế mà lại vượt mặt hắn, biết lai lịch pho tượng này.
Mã Vị Lai cảm thấy rất hứng thú nên nhìn Ô Thanh hỏi:
- Ngươi biết sao?
Thoắc một cái, sự tự tin của Ô Thanh đã biến mất sạch, y nói có phần nhỏ nhẹ:
- Đan đại ca, ta cũng không biết, thật ra thì... ta... ta... ta nghe mẹ ta kể lại...
Mẹ ngươi nói cho ngươi chuyện của Câu hồn sư giả, rồi sẽ không nói cái pho tượng này là Diêm Vương đấy chứ?
Đan Phi nói thầm trong lòng, còn mặt thì vẫn tươi cười nói:
- Vậy ngươi nói tiếp đi.
Ô Thanh được Đan Phi cổ vũ nên đã có lại dũng khí, y nói:
- Pho tượng này không phải là Thần Nông sao? Mẹ ta kể... Trong các vị thần tiên ngày trước, Thần Nông là vị tiên có thân người đầu trâu, kỳ lạ nhất chính là toàn thân ngài ngoại trừ đầu và bốn chi ra thì những cái khác đều trong suốt. Pho tượng này không phải giống như trong truyền thuyết sao...
Đan Phi trong lòng chấn động, hắn lập tức quay đầu lại nhìn pho tượng, ngây người ra một lúc.
Ô Thanh nói rất có lý!
Vừa rồi khi Đan Phi nhìn thấy pho tượng chỉ cảm thấy pho tượng này vẫn chưa được làm xong như, giờ nghe Ô Thanh nói mới nghĩ tới, những phần chưa xong này cũng có thể hiểu là chúng trong suốt.
Đây là Thần Nông thật sao?
Đan Phi nhìn Mã Vị Lai, thấy y mỉm cười, giống như vẻ cam chịu. Đan Phi thấy thế thì không khỏi cười khổ.
Điều này cũng không thể trách nhãn lực của Đan Phi không tốt. Trên thực tế, Phật Giáo đến giữa hai thời kỳ Tây Hán và Đông Hán mới hưng thịnh, các tượng thần được thờ cúng trong dân gian cũng không như thời hiện đại mà rất kềnh càng loạn xạ. Ngay cả thời hiện đại, không nói đến những phái khác, chỉ nói đến những nhân vật mà ba nhà Phật Đạo Nho thờ cúng thôi cũng đã có nhiều vô số kể - Có thật, có hư cấu, thậm chí cả thần quỷ giới U Minh cũng có.
Có thể nhận biết hết tất cả các pho tượng thì người đó không còn là chuyên gia khảo cổ nữa mà là thần tiên rồi. Còn Ô Thanh có tâm tính thật thà chất phát, những kiến thức có được đều được truyền từ lão nương, và đã may mắn trúng tủ nên nhìn đã biết được đây là Thần Nông.
- Tiền bối.
Đan Phi đã nhanh chóng đem điểm thất bại của mình ném ra sau đầu, tự an ủi bản thân rằng người thông minh có ngàn mối lo tất sẽ có cái thiếu hụt, còn kẻ ngốc có ngàn mối lo thì cũng có khi có cái mình hiểu biết nhất mà người thông minh không biết. Hắn cũng không phải người thông minh cũng không phải là bách khoa toàn thư, có đồ vật mà hắn không biết cũng là chuyện bình thường:
- Ngươi dẫn ta đến đây chính là để xem tượng Thần Nông à?
- Đan Phi, ngươi đúng là người thông minh.
Mã Vị Lai thì thầm.
- Hình như... Ai cũng nói như vậy hết.
Đan Phi cũng không coi nhẹ bản thân. Thực tế thì khi đứng trước mặt Mã Vị Lai, hắn cũng thả lỏng được một chút.
Đời người có bốn điều vui vẻ nhất, điều thứ đó là ngặp được người bạn cùng cảnh ngộ với mình ở nơi tha hương, đó là nơi cổ đại giao thông bất tiện, tin tức không nhanh nhạy mà gặp được đồng hương đúng là làm cho người ta vui mừng khôn xiết. Ngươi nghĩ một chút đi, hai tên xuyên không lại đâm đầu vào nhau thì phải có duyên lớn đến cỡ nào chứ?
- Vậy ngươi cảm thấy mộ thất này với Thần Nông có quan hệ gì không?
Mã Vị Lai bỗng nhiên hỏi Đan Phi.
Đan Phi vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, hắn vừa suy nghĩ vừa ngập ngừng nói:
- Đây không phải một thất bình thường, mà giống ngôi mộ của một người đần độn!
- Hở?
Lông mày Mã Vị Lai nhướng lên.
- Một thất này có thi thể hay không? Một ngôi mộ lớn như vậy mà lại không có quan tài đúng là không nói nổi. Cứ coi như quan tài bị người ta trộm đi thì cũng còn sót lại những dấu hiệu sắp đặt quan tài chứ! Nhưng ta lại không nhìn thấy dấu vết nào.
Đan Phi trầm mặt một lúc rồi mới nói:
- Bởi vậy ta mới cảm thấy đây có thể là nơi người khác tạo ra để làm nơi ẩn cư, dùng hình thức bề ngoài của ngôi mộ để che giấu.
Trong mắt Mã Vị Lai hiện lên vẻ khen ngợi.
Đan Phi thấy thế, trong lòng lại chắc chắn với nhận định của mình thêm vài phần:
- Người đời có nhiều thói quen tế bái, nơi đây lại thờ phụng pho tượng Thần Nông, người ẩn cư nơi đây và Thần Nông nói không chừng...
Hắn muốn nói người ẩn cư có liên quan gì đấy với Thần Nông, nhưng hắn lại nhẩm tính lại niên đại thì thấy quá xa cách. Hắn nghĩ thời đại Thần Nông xuất hiện là hai nghìn năm trước, cũng không có quan hệ cái rắm gì.
Giống như hắn xuyên không đến thời Tam quốc, cách thời đại của hắn gần hai nghìn năm lịch sử, còn Đông Hán cũng cách thời đại xuất hiện Thần Nông hai nghìn năm. Nếu như có quan hệ thì chính là liên quan về con người.
Nếu thời hiện đại bỗng nhiên có một người xuất hiện nói sau này sẽ có một Thánh Nhân xuất hiện, mặc kệ người khác có tin hay không còn hắn thì đúng là không tin tưởng lắm nhưng lão Vương bên cạnh chắc chắn không tin.
Bỏ qua kết luận của chính mình, Đan Phi nói:
- Thần Nông là tổ sư của những người thầy thuốc, người ở đây chắc hẳn có nghiên cứu về y thuật.
Trong mắt Mã Vị Lai xuất hiện một chút kinh ngạc, nhưng vẫn không nói gì.
- Tại sao ngay cả một người cũng không có?
Đan Phi lại nói tiếp:
- Có thể tất cả đã chết hết, cũng có thể là 'bình yên trước bão táp', hoặc bọn họ đã đi ra hết rồi.
Còn một điều làm hắn băng khoăng nhất chính là tại sao nơi đây còn sót lại một hòm vàng?
Cái hòm vàng này dù ở thời nào cũng đều đáng giá. Mà nơi này lại có người ẩn cư, lại có người trộm mộ ghé thăm thì không lý nào lại còn sót lại. Hắn nhặt được thỏi vàng ở cửa động không hề có dấu ấn gì, nên hắn cũng không thể nào đoán ra được niên đại của nó, cũng như của ngôi mộ. Vàng này không phải vàng 24k, thành phần thì có chút giống nhưng thời đại này tất nhiên sẽ không làm ra được vàng 24k rồi.
Thấy Mã Vị Lai quay đầu nhìn pho tượng Thần Nông, Đan Phi khiêm tốn nói:
- Tiền bối, ta cũng chỉ đoán mò thôi, nếu ngươi đã xem xong thì không ngại thảo luận một vài điểm khác chứ?
Kì thật thì hắn không có hứng thú gì lớn với Tào Tam gia, Tào Hồng hay thậm chí Tào Tháo. Ở thế giới hiện đại hắn cũng là nhân vật địa vị không thấp, đã từng gặp qua không ít người quyền cao chức trọng. Và vì công việc khảo cổ, hắn đã đi tới nhiều quốc gia trên thế giới, thậm chí đã gặp một vài nguyên thủ quốc gia.
Tào Tháo, Lưu Bị và Tôn Quyền ai nấy đều kiêu ngạo, trong mắt bọn họ chỉ có các lộ chư hầu, còn không xứng với đẳng cấp tổng thống. Vì vậy hắn cũng không có nguyện vọng ôm đùi để được kết giao cùng bọn họ. Còn đối với Mã Vị Lai, hắn đúng là có chút kích động muốn được làm quen với người này.
Hắn mới bị xuyên không, không có kinh nghiệm gì, người xem người ta đi, ngay cả thiết bị điện cũng làm ra được, đây chính là Edison thời Tam quốc đó. Nếu như có thể cùng bàn luận với y một chút thôi, nói không chừng còn có thể gặp được quan tài nữ tu cũng nên.
- Để ta kể cho ngươi một chuyện xưa.
Mã Vị Lai nói một câu rất bất ngờ với hắn.
- Chuyện gì?
Đan Phi kinh ngạc sau đó lại vui vẻ nói:
- Mời tiền bối nói tiếp.
Mã Vị Lai đặt cái rương xuống đất rồi thong thả ngồi lên phía trên. Đan Phi thấy thế thì rất ngưỡng mộ, nghĩ bụng sau này phải có một cái như thế này, phát điện lúc trời tối này, lúc mệt mỏi có thể dùng làm ghế nghỉ ngơi