Giống như dòng chảy thời gian, lại giống như đao mưa đao bão tiễn.
Đan Phi nghe nói như vậy lập tức nhìn Mã Vị Lai bạc trắng râu tóc bạc trắng, bỗng nhiên hắn nghĩ tới câu này. Sau một lúc lâu hắn mới cất tiếng hỏi:
- Cái này là dòng chảy thời gian? Chọn nó so với chọn vũ lực hay quyền lợi đều tốt hơn sao?
Hắn thật sự không hiểu. Phong cách 'cháo gà' nhìn sơ qua thì thật sự có chút đỉnh nhưng cứ coi như y chịu sử dụng canh gà độc hại lâu dài và thành công đi thì cũng không thể giải thích vì sao lại chọn nó.
Mã Vị Lai mỉm cười, đứng dậy sách cái rương đi thẳng về phía trước.
- Này, ngài lại muốn đi đâu nữa?
Đan Phi thấy y muốn đi thì không khỏi vội kêu lên. Hắn thầm nghĩ đây là hang động đá vôi tự nhiên, phong cảnh phía trước thật tuyệt vời nhưng lại giống như nằm ở giữa không trung. Lão đầu tử này còn muốn đi về phía trước, chẳng lẽ muốn bay lên trời sao?
Mã Vị Lai đi tới ranh giới dang động đá vôi thì dừng lại. Nơi này đúng như Đan Phi nghĩ, phía sau núi là vách núi, nhìn sơ qua thì có vẻ rất dốc, nhìn lên lại thấy mây trắng trôi bồng bềnh thư thả, phía dưới lại làm cho lòng người lạnh lẽo.
Mã Vị Lai quay đầu nhìn Đan Phi, mỉm cười rồi nói:
- Ta và ngươi gặp nhau âu cũng là có duyên. Ta có món đồ tặng người trước khi chào tạm biết, ngươi hãy quan tâm bảo quản cho tốt.
Y vừa lật tay, trên lòng bàn tay lập tức xuất hiện một pho tượng nho nhỏ bằng ngọc thạch, rồi đưa tới trước mặt Đan Phi.
Đan Phi nhìn món đồ trên tay y một lúc lâu, hắn cảm thấy kính nể trong lòng, không ngờ bàn tay người này lại nhanh nhẹn như vậy. Lúc trước hắn và Doãn lão đại từng đánh cược với nhau, hắn đã vận dùng toàn bộ kỹ xảo trên đôi bàn tay mình nhưng bây giờ hắn vẫn không nhìn ra được lão tử này lấy khối ngọc này từ đâu ra.
Lão đầu tử này có đôi bàn tay thật tốt!
Cuối cùng lực chú ý của Đan Phi cũng dời từ cái rương chuyển sang bàn tay Mã Vị Lai. Lúc này hắn mới phát hiện người này dù có già nua nhưng bàn tay kia lại như ngọc như ngà, rất sáng loáng, nhìn bàn tay này không ai đoán được đây là bàn tay của một lão già.
- Cái này cũng không lớn lắm, xem như đây là quà lần đầu gặp mặt.
Đan Phi nhận lấy pho tượng bằng ngọc thạch, chăm chú quan sát nói. Hắn thấy đây là khối ngọc có chất lượng tuyệt hảo, niên đại đã lâu, cũng chưa từng xuống mồ, rất có thể là sản phẩm thời chiến quốc.
Nhìn sơ qua pho tượng hắn đã cho ra vài cái đánh giá cá nhân. Nếu như có thể biết rõ được niên đại của pho tượng này, bán mấy nghìn vạn cũng không hề gì, nhưng nếu không nhìn ra được thì bán không được giá cao rồi. Thôi thì dù sao cũng là đồ quý hiếm.
Mã Vị Lai thấy hắn như thế thì chỉ cười nói:
- Ta còn có việc, hẹn ngày khác gặp lại.
Đan Phi khẽ giật mình, chỉ thấy Mã Vị Lai bỗng nhiên nhảy lên, ấy thế mà lão lại nhảy ra ngoài, nghĩa là nhảy xuống vực đó. Đan Phi nhìn thấy mà thất kinh hồn vía, chồm người tới hỏi:
- Ngài tính làm gì?
Lão đầu tử này này sao lại muốn đi gặp Diêm Vương vậy trời?
Vách núi đấy! Ngươi thử đoán xem nếu một lão già khú ngã xuống thì sẽ thế nào, vẫn sẽ toàn thây sao?
Dù Đan Phi phản ứng rất nhanh nhưng ngay cả góc áo của Mã Vị Lai hắn cũng không bắt được, rồi hắn cảm thấy bản thân giống như bị hoa mắt chóng mặt, hắn nhìn thấy Mã Vị Lai không bị rơi xuống mà ngược lại, đã bay lên cao đến đỉnh đầu của hắn.
Bà mẹ nó, ngươi đúng là lên trời thật sao!
Đan Phi há hốc mồn quay đầu nhìn lên.
Hắn thấy Mã Vị Lai nhẹ nhàng linh hoạt mem theo vách đá đi lên trên, thân thủ rất linh hoạt giống như một con khỉ vậy.
- Này, Mã tiên sinh, ngươi đi đâu đó? Tại sao không mang ta theo với?
- Ngài đừng đi.
- Quan tài nữ tu sĩ thì sao, ta còn muốn thương lượng, ngươi chín ta một được không?
- Nơi này còn nhiều thứ tốt lắm, ngươi không muốn sao?
Đan Phi thò cái đầu ra, quay một trăm tám mươi độ kêu la mời gọi đến khô cả hong, cũng không biết Mã Vị Lai có nghe hay không, chỉ thấy thân ảnh của y nhỏ dần, rồi sau một lát thì đã chìm vào rừng núi xanh ngắt, biến mất không thấy nữa.
Biết mình không thể nào đuổi theo được, Đan Phi vô cùng suy sụp. Hắn ngồi xuống lẩm bẩm một mình như thằng điên:
- Cái lão quái vật chết toi, có bổn sự như vậy lại không mang ra dùng sớm đi. Nếu ngươi mang ra biểu diễn sớm một chút, nói không chừng ta sẽ... Nói không chừng ta. . .
Hắn nói 'không chừng' cả buổi rồi cuối cùng lại thở dài một hơi. Dù hắn đã nghi ngờ Mã Vị Lai là người không bình thường từ rất sớm, rồi bây giờ lại thấy thân thủ của y, hắn vẫn nhịn không được mà lạnh sống lưng, đây là khinh công trong truyền thuyết sao?
Đối với võ công Hoa Hạ, Đan Phi vẫn luôn ngưỡng mộ từ lâu, chưa bao giờ hắn nghĩ mình sẽ thấy được. Lại nghe mấy lời đồn đãi, rồi chứng kiến cái được gọi là võ công ở thời hiện đại, còn mấy cái trò biểu diễn đi trên nước nữa và cuối cùng hắn đã đưa ra nhận định của riêng mình, võ nghệ cao siêu cái con khỉ, chỉ một đám bốc phét.
Trên thực tế, cũng có thể hiểu võ công Hoa Hạ xuống dốc là sự thật không thể phủ nhận. Từ khi vũ khí nóng xuất hiện, võ thuật không còn được truyền thừa mạnh mẽ, đã bắt đầu xuống dốc.
Mọi người ai cũng là động vật lười biếng, một viên đạn có thể giải quyết mọi chuyện, vậy thì có bao nhiêu người lại hao tâm phí sức đi tập mấy cái quyền cước làm gì.
Nếu có người làm như vậy, trong mắt mọi người chính là hành động ngu ngốc.
Nhưng mà sự thật chính là sự thật, giống như hai thời đại xưa và nay đều có chung lý thuyết về kinh mạch. Tuy sau này võ thuật suy sụp nhưng không thể phủ nhận nó đã từng rất phát triển và rất uy lực. Phải biết rằng các binh sĩ thời cổ lúc chiến đấu đều tự mang hành