Mọi người thấy Đan Phi cũng giống như Tào Tân đưa tay bắt mạch, đều âm thầm lắc đầu, họ thầm nghĩ Nhị chưỡng quỷ ở Tào Thị Dược Đường dù sao không phải là hạng bất tài nếu như nói Tào Tân đều không thể chẩn đoán chính xác bệnh tình, thì ai có thể tin một tên hạ nhân lại có y thuật so với Tào Tân còn cao minh hơn.
Có điều với tình huống lúc này đoán ra căn nguyên cũng không làm được gì, việc cấp bách trước mắt là chữa bệnh cứu người.
Chuyện bình thường kiểu này không cần nghĩ cũng biết Tào Ninh Nhi cũng vậy, nàng cùng đa số người có mặt ở đều nghĩ như thế. Vả lại tình huống cấp bách kiểu nảy nàng cũng không ngu ngốc mà giao phó hết thảy cho một kẻ hạ nhân. Tào Ninh Nhi cau mày nghĩ ngợi, rồi hướng về nha hoàn tên Thúy Nhi cùng Tào Tân nháy mắt ra hiệu, ý bảo bọn họ theo như phân phó vừa rồi của mình mà làm.
Đan Phi không có bắt mạch tìm bệnh.
Kỹ thuật bắt mạch tìm bệnh cứu người là một thứ rất cao thâm, vào thời của hắn, chẳng những người theo học trung y rất ít, đa số những người hành nghề theo trung y mỗi khi khám bệnh cũng chỉ là giả bộ bắt mạch cho có hình thức, mục đích chỉ để làm an lòng bệnh nhân thôi, chứ bản thân họ cũng chẳng hiểu được bao nhiêu (tức chẳng khám ra được cái gì hết đó).
Đan Phi biết rõ mình đang làm gì.
Hắn không cần bắt mạch!
Tay nắm mạch môn của Phúc bá, Đan Phi bốn ngón tay chụm vào nhau đã tìm được Si Môn huyệt trên cánh tay Phúc bá.
Si Môn huyệt nhân có mười hai kinh mạch ghi trong thủ quyết Quyết Âm Tâm Bào Kinh, có một chỗ huyệt đạo phía trên bàn tay, vị trí trước gân cổ tay đi lên thêm năm tấc. Khoa học hiện đại đã nghiệm chứng việc này, trường kỳ mát xa tại Si Môn huyệt có tác dụng giảm bớt áp lực lên quả tim, đồng lời giúp lưu thông khí huyết.
Mấy năm về trước, Tây y đối với Trung y trắng trợn chối bỏ, đối với kinh mạch học xì mũi coi thường, thậm chí phủ nhận việc kinh mạch huyệt đạo tồn tại, về sau để chứng minh phán xét của giới Tây y là sai lầm, chứng minh được cơ thể người mười hai kinh mạch chính xác tồn tại, cho nên chuyên nghành kinh mạch học mới có bước đột phá. Tại thời đại kia Đan Phi cũng có chút hiểu biết về phương diện kinh mạch học, có điều một vài phương pháp trị liệu đơn giản tại bệnh viện lại không biết nhiều lắm, họ giữ kín như bưng chỉ vì giáo hội bệnh Viện sợ người dân bỏ đói thầy thuốc nhưng ở dân gian một số người trong nghề vẫn lặng yên phổ cập ra ngoài.
Phương pháp Đan Phi đang dùng là liệu pháp cấp cứu khi bệnh tim đột phát, hắn không phải là một Trung y nhưng đã từng tiếp xúc với nhiều căn bệnh dân dã, mặc kệ ngươi là Tây y hay Trung y đã là thầy thuốc thì nhiệm vụ của ngươi là chữa bệnh cứu người, muốn chữa bệnh trước tiên phải có tiền, quan hệ giữa bác sĩ và bệnh cũng như quan hệ giữa người mua và kẻ bán, có thể lấy tiền của khác chắc chắn phải có vài điểm kiến thức. Đan Phi đối với những căn bệnh thông thường này cũng không xa lạ gì, với căn bệnh trong người của Phúc Bá lúc này hắn có phần nắm chắc.
Ngón cái trên tay trái của Đan Phi chặn ở Si Môn huyệt trên cánh tay trái của Phúc bá, tay phải bắt lấy bàn tay trái ông, ngón cái tay trái nghịch chuyển, tay phải bên ngoài dao động Đan Phi nín thở ngưng thần rung mạnh gần mười cái, chỉ thấy mí mắt đóng chặt của Phúc bá bắt đầu chuyển động ,sau đó Đan Phi đổi qua tay phải Phúc bá, tại bên trong cửa quan huyệt lại rung mấy lần nữa, Phúc bá liền kịch liệt ho khan, sau đó bỗng nhiên mở mắt.
- Phúc bá tỉnh rồi.
Tào Ninh Nhi thở nhẹ một tiếng.
Tào Tân cùng Thúy nhi vốn nhĩ đã đi tới cửa trước, nghe vậy liền quay đầu lại, lập tức chạy trở về, lúc này ánh mắt của bọn họ đối với Đan Phi khác trước kia rất nhiều.
Tên gia nô trẻ tuổi này nhẹ nhàng rung nhẹ vài cái trên cánh tay có thể chữa bệnh, đến cùng là một thầy thuốc giỏi đến mức nào?
Tào Ninh Nhi liếc nhìn Đan Phi với ánh mắt kinh ngạc, rồi nhìn về phía Phúc Bá, thấp giọng nói:
- Phúc Bá người vẫn ổn chứ?
Phúc Bá vừa thấy Đại tiểu thư nước mắt chảy dài, ngẹn ngào nói:
- Đại tiểu Thư lão nô vô dụng, người tin tưởng nô tài giao khế đất Dược Đường cho nô tài bảo quản, nhưng . . . nó bị Đại công tử lấy mất rồi.
Y là một lão gia nô lâu năm ở Tào Phủ tận mắt nhìn Tào Phức cùng Tào Ninh Nhi lớn lên, một mực đối với Tào gia trung thành tận tụy. Sau khi thành Hứa Đô được xây dựng lại, phần lớn Tào thị nhất tộc di cư tới Hứa Đô, lão cũng đi theo tới, được giao cho trọng trách quản lý Dược Đường Tào gia, thậm chí được cấp cao trong tộc giao cho quyền bảo quản khế đất Dược Đường,
Phúc Bá coi Dược Đường như nhà của mình , vừa rồi gặp Đại công tử muốn đem Dược Đường bán đi, lão ra sức ngăn Tào Phức rồi âm thầm ra hiệu cho Nhị Chưởng quỹ đi tìm Đại tiểu thư, thế nhưng hắn không ngờ tới Đại công tử lại tìm được khế đất lại muốn lấy nó đi làm lão hết sức tức giận, khiến khí huyết công tâm dẫn tới hôn mê bất tĩnh.
* Khí huyết công tâm: Máu dồn về tim.
Tào Ninh Nhi chứng kiến Phúc Bá không màn sống chết, chỉ quan tâm đến sự tình của Dược Đường khiến lòng nàng chua chát, vô giơ cao cái hộp, nói:
- Phúc Bá người không cần lo lắng, khế đất Dược Đường vẫn còn ở đây.
Phúc Bá mừng rỡ, ôm lấy hộp gỗ vội vàng mở ra, sau khi xác định khế đất vẫn còn mới nhẹ thở phào một cái.
Tào Ninh thấy Phúc Bá đã qua cơn nguy hiểm cũng thở nhẹ một hơi, cảm kích nhìn Đan Phi, sau đó lại nhìn về phía Tào Phức đang cố gắn chuồn đi, nói lớn:
- Tào Phức người đứng lại cho ta.
Thật ra nảy giờ Tào Phức đang lo lắng cho an nguy của Phúc bá, y biết rõ Phúc bá ở tại Tào phủ nhiều năm, nếu lao ta cứ như vậy chết đi, nếu như phụ thân mà biết được, y không bị lột da cũng bị đánh gãy chân, chứng kiến Phúc bá đã qua cơn nguy kịch y liền ý thức được hoàn cảnh lúc này của mình, ý đồ im lặng rời đi Tào phức rất không muốn lại bị muội muội quát mắng.
Lúc này cũng không có ai đứng chắn ở lối ra, Tào Phức liền chạy một mạch đến trước cửa chính, chuẩn bị rời đi đột nhiên quay người trở về.
Tào Ninh Nhi ngược lại khẽ giật mình không biết cái tên đại ca không nên thân lần này vì cái gì nghe lời như vậy, lập tức nàng thoáng hiểu được bên ngoài dược đường có tiếng vó ngựa truyền đến, thoáng cái có mấy người đi nhanh tới một người cầm đầu vươn người đai lưng ngọc thạch trường kiếm vỏ kiếm có tơ vàng quấn quanh, kiếm tuệ có mỹ ngọc giắt đầu, là một bộ công tử bộ dáng văn nhã.
Người nọ vừa vào dược đường mang theo toàn là