Mọi người trong phòng đều ngẩn ra, không ngờ rằng Tào Ninh Nhi lại trả lời như thế.
- Đan Phi!
Tào Ninh Nhi đột nhiên nói ra.
Đan Phi cũng khẽ giật mình, không biết vì sao đại tiểu thư lại gọi tên hắn vào cái lúc cấp bách này chứ, thấy mọi người đều nhìn sang, Đan Phi thấp giọng đáp lại:
- Đại tiểu thư, có chuyện gì thế?
- Cầm lấy khế đất, chúng ta đi thôi.
Tào Ninh Nhi nhét chiếc hộp vào tay Đan Phi.
- Ta đâu có lắm tay như thế chứ.
Đan Phi khổ sở than thở.
Hắn đã cầm chiếc lư hương rất nặng, đúng là người tài thì luôn bận bịu chẳng được ngơi tay, đại tiểu thư chắc cũng như thế, chuyện gì cũng để cho hắn xía vào một ít.
Tào Ninh Nhi không nói hai lời, nhét luôn chiếc hộp vào tay áo Đan Phi rồi quay người nói:
- Các người muốn lấy khế đất thì bước qua xác Đan Phi mà lấy.
Đậu xanh rau má, cô nàng này đừng chơi khâm kiểu đó chứ?
Đan Phi mém nữa té ngất xỉu, vội vàng nhấc lư lương, đi theo sau Tào Ninh Nhi ra ngoài.
- Muội muội!
Tào Phức kêu gào một tiếng, muốn lấy lại khế đất nhưng lại không dám, đương nhiên không phải hắn sợ Đan Phi mà là sợ thủ đoạn của Tào Ninh Nhi. Thấy Tào Ninh Nhi và Đan Phi muốn đến dược đường, Tào Phức kêu lên:
- Muội muội, muội không thể đi, nếu muội cứ đi như thế, làm sao huynh còn có thể ngẩng đầu trước mặt bằng hữu cơ được chứ?
- Hay lắm!
Hạ Hầu Hành vỗ tay, lập tức hùa theo:
- Nếu như hôm nay Cập Viễn huynh không lấy được khế đất, chuyện này mà truyền ra ngoài, chưa nói tới việc bị các huynh đệ coi thường mà đến cả Liễu Mộng Như cô nương của Như Tiên Lâu cũng xem thường Cập Viễn huynh cho mà xem.
Cuối cùng Tào Ninh Nhi dừng bước, quay đầu nhìn lại, nói ra:
- Huynh không ngẩng đầu lên được thì cứ cúi đầu xuống, không thì kiếm khăn che mặt cho kín vào, nếu được thế thì càng tốt, khỏi phải lộ mặt ra ngoài, khỏi làm mất mặt Tào gia.
Tào Phức đuối lý, thấy Tào Ninh Nhi lại muốn rời khỏi, bèn cao giọng nói:
- Muội muội, dù gì ta cũng là đại ca của muội, muội không biết không, nếu lần này huynh không lấy được khế đất, bọn chúng sẽ chặt mất một cánh tay của huynh.
Mặt Tào Ninh Nhi hơi chút biến sắc.
Hạ Hầu Hành thở dài, không đợi nói thêm thì thấy Tào Phức đột nhiên nhướn người, vươn tay ra rồi rút thanh kiếm bên hông hắn, Hạ Hầu Hành giật nảy người, vội vàng lùi về sau mấy bước.
Tào Phức một tay đặt lên bàn, một tay giương kiếm, nghẹn ngào nói:
- Muội muội không chịu đồng ý trả nợ thay đại ca, cánh tay của đại ca sớm muộn gì cũng bị người ta chặt mất, nếu đã như vậy chi bằng đại ca tự chặt cho rồi. Muội muội...
Vẻ mặt Tào Phức tràn đầy khổ, nói một cách cương quyết :
- Nhưng làm người phải có tín nghĩa, nợ bạc nhất định phải trả, trước khi chết đại ca không có yêu cầu gì khác, chỉ mong rằng sau khi huynh chặt đứt cánh tay này, muội muội hãy giao khế đất của dược đường cho huynh, đại ca có chết cũng không oán trách.
Đan Phi không ngờ mới đến nơi này đã tận mắt chứng kiến một màn cắt máu trả nợ trong gia tộc, quả thực hắn không nỡ nhìn thấy cảnh vị công tử đứt tay, đành nhắm chặt mắt lại.
Mãi lúc sau, Đan Phi mở mắt ra thấy Tào Ninh Nhi không hề nhìn Tào Phức, mà lại nhìn hắn, Đan Phi giật mình quay đầu nhìn sang, thấy bảo kiếm vẫn đang giương cao, mặt Tào Phức đỏ như Quan Công.
- Sao không chém đi?
Tào Ninh Nhi thản nhiên nói ra.
- Ngươi có phải là muội muội của ta không thế?
Tào Phức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, tiếng "leng keng" vang lên, thanh kiếm rơi xuống đất, Tào Phức nổi giận đùng đùng bước tới.
- Ngươi thấy đại ca ngươi sắp bị đứt tay vậy mà nhắm mắt không cứu à? Sau này ... sau này... lúc ngươi gặp nạn thì đừng hy vọng ta tới cứu ngươi!
Hắn buông ra mấy lời tàn nhẫn nhưng cuối cùng lại không dám động thủ với Tào Ninh Nhi, lúc đi qua bên cạnh Đan Phi, Tào Phức ngừng lại, nhìn hắn đầy dữ tợn.
- Tên cẩu nô tài nhà ngươi, ngươi cứ đợi đấy, bổn công tử sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Đại công tử à, ta là người vô tội, ta chẳng làm gì hết.
Đan Phi vốn định phân bua vài câu, nhưng Tào Phức đã đi mất tăm từ lâu rồi.
Có tiếng vỗ tay vang lên, lại là Hạ Hầu Hành vừa vỗ tay, vừa cười nói:
- Nghe đồn đại tiểu thư dung mạo như hoa nhưng lòng dạ độc ác, hôm nay mới thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Thấy Tào Ninh Nhi lạnh lùng nhìn hắn không nói tiếng nào, Hạ Hầu Hành cũng cảm thấy có chút không tự nhiên, ho khan một tiếng rồi nói tiếp:
- Có điều màn kịch của quý huynh muội đây thực sự rất xuất sắc.
- Dược đường Tào thị không chào đón ngươi.
Tào Ninh Nhi lạnh lùng nói.
Hạ Hầu Hành thản nhiên đáp lại:
- Thật ra thì dược đường này đã thuộc về Hạ Hầu gia rồi.
- Khế đất vẫn ở trong tay Tào gia.
Tào Ninh Nhi quyết không nhượng bộ.
- Nếu không thì sao? Lại nói quý huynh muội ngươi diễn kịch quá xuất sắc đi.
Hạ Hầu Hành tỏ vẻ khó chịu, cười gằn, nói tiếp:
- Đại tiểu thư à, ngươi đừng tưởng rằng diễn một màn kịch với Cập Viễn huynh thì không cần giao khế đất ra. Ở Như Tiên Lâu còn có rất nhiều người chứng kiến đại ca ngươi thua bạc nên phải giao dược đường cho ta. Cho dù đại tiểu thư ngang ngược đanh đá, nhưng nếu chuyện này để lệnh tôn biết được, chỉ sợ là...
Hắn ta lặng lẽ cười và không nói gì thêm.
- Phụ thân sẽ không biết đâu.
Tào Ninh Nhi thản nhiên nói.
- Ồ?
Hạ Hầu Hành rất bất ngờ bèn nói:
- Điều này thì chưa chắc, ai biết được ngày nào đó có một ngọn gió sẽ thổi chuyện này tới tai lệnh tôn, đến lúc đó lệnh tôn sẽ vô cùng mất mặt, vẫn sẽ bảo đại tiểu thư giao dược đường cho Hạ Hầu gia, đã như vậy thì đại tiểu thư hà cớ gì mà không tự lượng sức mình?
Tào Ninh Nhi cười nhạt, nói:
- Nếu la đoán không lầm thì cơn gió độc có lẽ là Hạ Hầu Hành ngươi, ngươi muốn tiết lộ chuyện này ra ngoài à ?
- Chuyện này ấy à...
Hạ Hầu Hành chỉnh lại đai thắt lưng, phong lưu phóng khoáng, nói:
- Kẻ hèn này không dám bảo đảm đâu.
- Ngươi có thể bảo đảm đấy.
Tào Ninh Nhi tiến lên phía trước một bước, mỉm cười nói:
- Ta nghĩ Hạ Hầu công tử chắc chắn sẽ không nói đâu.
- Đại tiểu thư tự tin như thế sao?
Hạ Hầu Hành say