Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 28: Dạ thích
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -
Đêm khuya, phủ Thành Thủ chợt sáng bừng đuốc, tiếng khóc vang thấu trời.
Thành Tiểu Mộng đại loạn, vô số bách tính không biết xảy ra chuyện gì chạy ra xem, nhưng Vật Khất cùng số thành vệ quân còn lại và những tân binh mới tuyển được mấy ngày nay trấn áp, không cho 1 bách tính nào xuất môn, giữ trận tự trong thành tốt.
Thành thủ phủ xôn xao khoảng ba canh giờ thì cửa phủ mở ra, vô số bóng đen xông ra.
Bọn Dịch Diễn bị Vật Khất trộm sạch, nhưng nô dịch, gia đinh, tộc nhân ăn theo còn có không ít của cải riêng, gộp lại cũng là một món tiền khả quan.
Vật Khất nghêu ngao trước mặt bọn hộ vệ phủ Thành Thủ, phát tán đủ ngỏn luận li kì. Rõ ràng bọn Dịch Diễn mới sáng sớm đã hoảng loạn rồi, cũng không có ai ra mà đặt điều, càng không phái tâm phúc giám sát những hộ vệ thuê về kia. Đặt điều loạn lòng người, hơn 3 nghìn hộ vệ trong phủ lập tức sinh nghi.
Đúng trong đêm nay, hơn 2 nghìn hộ vệ đột nhiên phóng hòa thiêu đốt phủ thành thủ, mấy huynh đệ Dịch Diên mất hết không còn gì, lại còn cướp sạch hàng trăm thị nữ xinh đẹp trong phủ nữa.
Thành Tiểu Mộng là nơi dã nhân hoành hành, trong hàng vạn dặm không có thành trì thôn làng nào khác, là nơi hoang phế nhất Lữ quốc. Nếu không có đặc sản núi Mộng thì thành Tiểu Mộng sớm đã trở thành nơi đến cho hoang cũng không muốn dừng chân. Có thể dừng chân nơi đây có thể là thương nhân cần tiền nhưng không cần mạng sống, hoặc là du hiệp liệt man mũi kiếm vấy máu, hoặc là kẻ vong mạng cùng đường.
Huynh đệ Dịch Diễn tới đây làm quan, sau khi trên tay có tiền thì vì an toàn của gia đình mà chiêu mộ hàng loạt hộ vệ phòng ngự phủ thành thủ. Đám người có thực lực nhất thành Tiểu Mộng chính là du hiệp liệt man nhân và các hung đồ lang sói.
Những người này đều là một đám khát máu, khi Dịch Diễn có khả năng cho chúng ăn no thì chúng liều mạng vì hắn, khi Dịch Diễn không thể nuôi được chúng nữa, hơn nữa lại còn có nguy cơ kéo chúng xuống nước cùng thì chúng không hề do dự làm loạn, cướp mọi thứ có thể rồi lang thang trong thành sống những ngày phiêu bạt.
Vật Khất chỉ huy thành vệ quân tản ra khắp thành, chỉ nhằm vào bách tính phổ thông và thương đoàn, không xung đột với những hộ vệ phản bội tháo chạy kia. Nói thẳng ra, thực lực những hộ vệ này không yếu, những quân sĩ trong tay Vật Khất hiện giờ không phải là đối thủ của chúng, không cần thiết phải động thủ với chúng, và Vật Khất cũng chẳng có lòng tốt giảm tổn thất cho Dịch Diễn.
Dan quân thủ tại đường lớn trước cửa phủ thành thủ, Vật Khất nhìn hộ vệ phủ thành thủ vác từng bao lớn bao nhỏ lướt qua.
Trong phủ thành thủ lửa vẫn nghi ngút nhưng không có ai tới cứu hỏa. Vật Khất thi thoảng vẫn nghe thấy tiếng khóc thê lương, chỉ là thân tín của chúng làm gì rảnh mà lo cho chúng? Chỉ có thể mặc chúng gào khóc thôi!
Chỉ trong mấy ngày, có thể khiến thủ thành trở thành thế này, Vật Khất cũng cảm thấy mình thật tài giòi.
Lửa cháy cả một đêm, phủ thành thủ xây bằng đá xanh cơ mà, nơi cháy ác nhất vẫn là nội viện của mấy huynh đệ Dịch Diên, thiêu cháy mọi phòng ốc hoa cỏ trong phủ. Khi mà ngọn lửa tắt dần thì một làn khói đen bốc lên trên cao, không khí sặc sụa khói ám, văng vẳng đâu đó có tiếng khóc, thân tín của mấy huynh đệ Dịch Diễn cũng gào khóc, thương cho số tiền của họ, tiểu thiếp và thị nữ mà họ yêu nhất.
Một đêm bạo loạn, hơn 2 nghìn hộ vệ phủ thành thủ chạy hết sạch, chỉ còn lại mấy trăm hộ vệ thì không ngần ngại chạy sang phía Lô Thừa Phong.
Những người này rất được việc, trước mặt Dịch Diễn, chúng cởi bỏ quần áo của hộ vệ phủ, quỳ trước phủ điển quân, xin vào quân phủ, trở thành hộ vệ của Lô Thừa Phong. nguồn
Lô Thừa Phong thể hiện sự đại độ và hào phóng cần có của một thế gia công tử, hắn hạ lệnh đưa bào phục thành vệ quân cho chúng, túc trực trong điển quân phủ.
Những hộ vệ này thực lực mạnh hơn binh sĩ bình thường rất nhiều, tuy lòng trung thành của chúng có vấn đề, nhưng chỉ cần có đủ tiền thì còn có thể dùng được. Hảo hán thành Tiểu Mộng rất thực tế, chỉ cần có tiền là sự phục vụ của họ không thể chê được.
Dịch Diễn hay tin liền ra khỏi thủ phủ bị cháy rụi trừng mắt nhìn đám hộ vệ đang đầu quân cho Lô Thừa Phong.
Nửa số hộ vệ phản tặc tháo chạy, số còn lại bỏ hắn mà đi, đây giống như hai cái bạt tai đau điếng, các cơ thịt của hắn run bần bật, đặc biệt là sau khi đám hộ vệ đó thay bào phục thì Dịch Diễn long tròng lên chảy cả máu từ khóe mắt rồi ngã vật ra.
Hai tay Vật Khất thu lại trong ống tay áo, cười ha ha nhìn cảnh tượng đó, hắn dài giọng ra: “Thành chủ lão gia lại thổ huyết gục rồi, người đâu, gọi đại phu, mau lên, nhanh!”
Vứt một đồng xu bằng đồng xanh xuống leng keng cạnh Dịch Diễn, Vật