Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 29: Sát trận
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -
Trong sân viện, một mảng thái bạch kim tinh khí rất bắt mắt.
Gió đêm thổi qua nóc nhà, những chiếc chuông gió treo trên mái vòm cong cong phát ra âm thanh lanh lảnh.
Cơ thể Vật Khất nhúc nhích khó hiểu, như là mặt hồ sợn sóng vậy, từ đỉnh đầu xuống aót chân, các khớp vận động của hắn tăng dần nhịp độ, hắn như một viên đạn bị nên chặt, có thể nổ bất kì lúc nào.
Cách hắn mấy trượng có 4 người mặc áo đen đang đứng yên trong bóng tối, chỉ thấp thoáng thấy dáng người, không có tiếng thở, không có nhịp tim đập, không thể cảm thấy được một chút nhân khí nào tán ra từ chúng, chúng giống như 4 linh hồn ác quỷ chui lên từ địa ngục, đang chằm chằm nhìn vào Vật Khất và Lô Thừa Phong.
Lô Thừa Phong chợt bật cười: “4 vị chắc không biết, giết ta là gây hấn với Lô thị, trưởng nam Lô thị mất mạng ở Tiểu Mộng thành, nếu Thừa Phong không có người đợi trong tộc, vì thể diện của Lô thì họ cũng nhất định sẽ đến báo thù!”
Giọng nói bất định bay trong gió truyền tới từ phía 4 người mặc áo đen, Vật Khất nhận ra giọng nói đo, đám thích này hiển nhiên là một loại công pháp, mọi thức đều nghi hồ đến mức rợn gáy.
“Giết chúng là con đường thoát tội duy nhất cho chủ nhân chúng ta. Tân nhậm Điển quân quan của Tiểu Mộng Thành thống binh làm loạn, ăn trộm nội khố. Thành thủ Dịch Diễn lâm nguy không loạn, nhanh chóng bình định quân họa, tuy tổn thất lượng lớn cống phẩm nhưng lại có công!”
Lô Thừa Phong nắm chặt hai tay, quay lại nhìn Vật Khất cười nói: “Xem chúng nói kìa? Chúng ta đâu phải bị tình nghi, chúng muốn giết người diệt khẩu rôi thoát tội! Nhưng thủ đoạn này cũng ghê đấy chứ, không biết là ai nghĩ ra nữa?”
Giọng nói đó lại vang lên: “Đó là thiếu chủ nghĩ ra đó”
Ngừng không nói nữa, giọng nói đó ra lệnh: “Được rồi, không nói nhiều nữa, nếu thiếu chủ nhất đỉnh muốn chúng ta làm cho chúng chết rõ ràng thì không nói gì nữa! Lô Thừa Phong. Vật Khất, hôm nay các người phải chết!”
Chưa dứt lời, một bóng đen chợt cử động, không khí thoáng nghe tiếng vun vút, Vật Khất còn chưa thấy rõ động tác của đối phương thì hắn đã vọt đến chỗ các Vật Khất và Lô Thừa Phong 3 trượng rồi.
Không gian có tiếng kim đao trung lên, một lưỡi kiếm mỏng, ngắn, trắng nhờ nhờ hình lưỡi liềm xuất hiện cạnh bóng đen, lưỡi đao thoắt hiện rồi thoắt cái biến mất, mang theo một luồng khí lạnh.
Tay trái của bóng đen xuất hiện một đoản đao cong cong khoảng 1 thước 2, thân đao tối màu vô quang, dưới ánh trăng thấp thoáng màu đen xanh, hiển nhiên là kịch độc, bóng đen khua tay, đoản đao liền chặn lại bóng đao hình lưỡi liềm lại gần hắn kia. xem tại
Một tiếng nổ giòn tan, lưỡi đao ở tay trái bóng đen bị chắn lại, thái bạch kim tinh ngưng lại xoay quanh người hắn. Vật Khất nghe thấy tiếng nội tạng của bóng đen bị cắt thành từng mảnh, lưỡi đao bay ra khỏi người bóng đen, đồng thời một tạp chất đen ngòm mùi tanh tanh bắn ra hàng trượng.
Căn cứ theo cách di chuyển của đao thì bóng đen bị thương nội tạng không nhẹ. Nhưng bóng đen đó không thốt nửa lời, chỉ trân trân nhìn Lô Thừa Phong. tay phải mang theo một màn lục quang mỏng, lướt qua cổ Lô Thừa Phong.
Lô Thừa Phong ngạc nhiên kêu lên: “Thế mà không chết?”
Lục quang tán ra, nhuyễn kiếm trên tay Lô Thừa Phong đâm thẳng mang theo loạt âm thanh vun vút. tang, nhuyễn kiếm chạm đúng vào đoản đao của bóng đen, đoản đao vỡ vụn, mũi kiếm đâm thẳng vào cổ họng bóng đen. Lô Thừa Phong nhích cổ tay, chặt ngang cổ họng hắn.
Bị trọng thương như vậy, nhưng bóng đen đó vẫn như mãnh hổ bổ tới trước mặt Lô Thừa Phong. hai tay một trước một sau tạp thẳng vào cổ họng và ngực hắn.
Thái bạch kim tinh lại tụ lại ba thành đao, xoay quanh chúng có một mảng hàn khí hướng về phía bóng đen kia, đâm vào cơ thể chúng. Một trong ba thanh chém vào sau lưng hắn, vang lên tiếng xương aăy rắc rắc, cột sống của hắn bị thanh đao chém vụn.
Nhưng bóng đen đó vẫn không phát ra âm thanh nào của sự đau đớn, hai mắt hắn tỏa ra hàn quang ghê người, hai tay vẫn đập vào Lô Thừa Phong. Lòng bàn tay hắn cách Lô Thừa Phong còn khoảng thước, nhưng một làn gió độc đã đập vào mặt Lô Thừa Phong.
Mắt trân trân nhìn hai làn 210 đó, Lô Thừa Phong chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu thực tế sớm đã mềm nhũn chân, nhuyễn kiếm gần như vô tác dụng.
Vật Khất tóm lấy Lô Thừa Phong, thuận tay đẩy hắn ra sau, lòng bàn tay hắn phát ra một mảng khí lạnh, tiên thiên chân thủy linh cương biến thành hai xoắn ốc tạo thành từng lớp sóng khí.
“Bing bing”, cứ như là hai ngọn núi nhỏ rơi vào thác đổ, Vật Khất rừng người, chỉ thấy chưởng lực của bóng đen đó như trọng pháo không ngừng nghỉ.
Một tiếng gào rùng người phát ra từ miệng bóng đen, cơ thể hắn nở ra, hai cánh tay trông to như cánh quạt, hắc khí trong lòng bàn tay đen như mực, mang theo mũi hỏi tanh đập vào Vật