... 1 chiếc điện thoạ[email protected]@
Và đặc biệt hơn là cậu chưa từng thấy nó bao giờ. Cũng chẳng ngạc nhiên, cái điện thoại sản xuất từ thuở nào còn không hề hay biết cơ mà-_-...
" Cậu... tặng tôi?"- mẹ nó, mi lại có âm mưu gì nói mau. Đừng có nói là số tiền mua cái máy này là do dùng ta để kiếm đấy nhé @[email protected]
" Ừm, chẳng phải là điện thoại của cậu bị hỏng rồi sao?" - WTF??? Cái mẹ gì mà có thể mua cho người ta hẳn 1 cái điện thoại mà chút sách vở lại mè nheo? Ta con mẹ nó là đấm chết cũng không tin ngươi chịu cho ta miễn phí.
Chính Hiếu nhìn thấy biểu cảm đa dạng trên mặt cậu, không ngừng chịu nhột mà trấn an tên kia:" Là thật đấy. Cái kia chẳng phải cậu bảo sẽ trả tiền cho tôi sao:))".
Tôi có thể làm khác???- cậu hụng hịu cầm lấy cái máy bắt đầu xem xét kĩ. Mặc dù mù tịt về công nghệ nhưng quả thực nhìn chiếc cảm ứng này khiến cậu rất hài lòng. Thiết kế đủ to để thoả mãn sở thích xem phim con heo tao nhã của cậu, phần tay cầm cũng rất tiện lợi, có thể phục vụ cho việc vừa học vừa làm hiệu quả=))) Thêm vào đó là màu sắc của thân máy hoàn toàn là tự nhiên được thiết kế thành hình những dòng chảy cát trôi dạt từ từ xuống cuối tạo nên 1 sự sang chảnh khẳng định là bỏ xa các máy khác, không kể đến hiệu ứng 3D độc lạ mà nó đem tới. Không cần phải nhìn cũng biết là nhà sản xuất ra chiếc máy này vô cùng đẹp trai rồi, chỉ nhìn vẻ ngoài của nó mà mood đã tăng vèo vèo. Nhưng... khi bật màn hình hiển thị lên, cảm xúc thăng hoa ban nãy nhanh chóng rớt bồm bộp xuống đất còn nhanh hơn cả cái phi long thần tốc a-_-. Ai có thể nói cho tôi biết cái tên biến thái quái quỷ nào lại để cái tai chó trên đầu ngoe nguẩy làm cái biểu cảm moe moe nũng nịu trước mặt tôi thế nàyO.O... Tùng Lâm quay đầu dùng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ đeo bám Chính Hiếu.
" Đáng yêu lắm đúng hơm, tôi là trong lúc tự sướng mò ra được đấy. Bên trong còn lưu giữ nhất nhiều ảnh của tôi. Đảm bảo là đủ cho cậu ngắm đã mắt luôn. Lúc nhớ tôi mà không có tôi bên cạnh cậu có thể vào phần mục video, tôi đã thu sẵn rất nhiều bối cảnh cùng tư thế sóc lọ đẹp mắt đặc biệt phục vụ riêng cho cậu đó! Cậu yên tâm là cậu luôn là nhân vật chính của tôi, không có giống mấy bộ phim hêu cậu hay xem đâu. Nhưng tôi cũng hứa là sẽ cố gắng không rời xa cậu đủ lâu để cậu phải vác cái này ra tự xử đâu! "- Chính Hiếu dùng gương mặt khả ố mà liếc mắt đưa tình nhìn sang bên kia, còn không quên nhướn nhướn lông mày bày ra dáng vẻ khiêu khích nữa. Con mẹ nó cho tôi xin, tên này hẳn là mắc bệnh từ luyến giai đoạn mãn tính rồi đi, lại còn bắt tôi phải lôi hình hắn ra mà nghịch máy bay á? Lạy hồn!!! Dù gì thì cũng thiếu máy dùng, đòi ông bà ở nhà chắc cũng đến Tết quá, kệ mịa đi! Về nhà xoá hết cái đống hổ lốn kia đi là được-_-...
" Cho rồi thì đừng có mà kiếm cớ trả lại, vậy giờ tôi về được chưa?" - lần nào kiếm cớ cũng bị bắt, chi bằng lần này công khai luôn cho nó sợ!!!
" Đừng vội thế, dù gì cậu cũng được nghỉ 1 ngày, tôi cũng không có tiết, chi bằng chúng ta đi tham quan nơi này đi. Tôi biết có chỗ hay lắm đó!!! Nói rồi liền kéo tay Tùng Lâm kéo đi. Vừa mới quay đầu, Chính Hiếu lập tức sửng sốt, chết mịa rồi! Quên mất luôn sự tồn tại của mẹ mình.
Bước chân dài thon mượt y hệt mỹ nhân catwalk đi trên đôi cao gót đen bóng lộn chẳng cần làm gì cũng đã đủ chọc mù mọi ánh nhìn rồi. Bà Thắm mỉm cười từ từ bước đến, từng cử chỉ, động tác đều thể hiện phong thái quý tộc 1 cách tự nhiên không cần phải diễn:" 2 đứa chạy nhanh thật, làm mẹ tìm mãi. Chính Hiếu, mẹ xem lịch của con rồi. Hình như ở trường con vẫn còn có tiết mà".
" Ở lớp vừa xảy ra 1 số chuyện, con đã xin nghỉ để giải quyết rồi"- mẹ à! Mẹ định đối phó với con là không có được đâu:))
" Mẹ thấy như thế hình như không có hay lắm đâu. Theo mẹ biết thì hôm nay sẽ có 1 đoàn kiểm tra từ trên tỉnh xuống thì phải, con là gương mặt tiêu biểu được chú ý đến. Vì chút chuyện đó mà vắng mặt thì quả là không quả đáng lắm!"- con trai mẹ ơi! Con là do mẹ sinh ra đó, chút mồm mép của con chẳng lẽ có thể đấu lại được với mẹ!
"... Vậy phải cảm ơn mẹ nhiều rồi"- quả là mẹ mình mà, chẳng cần nhờ cũng biết giúp=))
" Con có ý gì?".
" Con dâu mẹ hôm nay vừa bị 2 học sinh nữ hãm hại nhốt vào WC nữ..." - còn chưa nói xong thì báu vật nhỏ bên tay đã bị giành mất. Mẹ chồng quả nhiên là nhiệt tình, xoa bóp đầu cậu túi bụi, luôn miệng hỏi han:" Con có sao không? Chúng nó có làm gì con không? Có gì uỷ khuất cứ nói với mẹ, mẹ sẽ trừng trị bọn chúng thay con". Con là không bị bọn nó đập chết đâu, nhưng sắp bị cô doạ cho sợ phát tè ra quần đến nơi rồi cô ơiT. T...
" Cháu là chỉ bị bọn nó lừa bắt nhốt trong đấy thôi cô. Cũng tại cái đầu không chịu động não nên mới bị... Haha..."- cố gắng nặn ra 1 nụ cười đến là kém sang. Gì chứ dù gì người ta cũng là người lăn lộn trên thương trường, mấy cái thứ nhãi nhép này thôi cũng chẳng đáng nhắc đến đi. Dài dòng kể lể ra lại thành loại chấp vặt con gái a!
Chủ tịch nghe vậy nhìn cậu bằng 1 vẻ mặt không mấy hài lòng: Chết, mị đã nói gì sai ư???
" Ta là không phải ý trách cứ con gì hết, chẳng qua là vì thấy con đối với ta hơi bị xa cách đó! Mà cũng phải, mới gặp nhau lần đầu mà lại nhộn nhào thế này con không sợ mới lạ. Vậy mẹ con mình dần dần tìm hiểu nhau nha!" - bà ở trước mặt đứa trẻ này quả là không kiềm chế được bản thân mình lại mà!!! Nó quả thực là chuẩn y chang khuôn mẫu bà hằng ao ước trong đầu về cục cưng bé bỏng của mình khiến cho đến cả mấy phép lịch sự tối thiểu mà bà cũng quên bẵng đi mất. Nói thật chứ nếu không phải thằng con vô tích sự của bà đã bắt được báu vật nhỏ về nhà rồi thì có đem đổi nhãi ranh mình nuôi lớn mất 20 năm trời lấy cục cưng trước mặt chắc mình cũng không ngần ngại mà quất luôn quá=))
Ôi mịa ơi, ta nghĩ cái gì là bả cũng đọc được hết í hảO. O, ghê rợn voãi- Tùng Lâm trố mắt quay về phía Chính Hiếu, hắn thấy vậy trong lòng thì cười sằng sặc nhưng vẫn cố gắng nhịn thương mà cúi xuống thì thầm giải thích:" Không phải mẹ tôi tài giỏi, chỉ là cậu cái gì cũng viết hết lên mặt cả thôi!".
" À đúng rồi! Giờ này chắc là cũng đi ăn trưa được rồi nhỉ mấy đứa. Con dâu, nói mẹ nghe con thích ăn gì đi"- " mẹ chồng" đột ngột lên tiếng khiến cho con tim bé nhỏ của ai đó trễ nhịp. Đùa chứ, cháu không phải là vừa mới ăn xong đấy chứ!!!
" Bác ơi, bọn cháu là vừa mới dùng bữa xong vẫn còn no lắm ạ".
" Không được, đến cả việc ăn cơm cùng con dâu chẳng lẽ con cũng từ chối ta sao. Ta là phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được 2 đứa đấy! Bây giờ theo ta lên nhà hàng đồ Tây tầng 54 nào, ta đã mời sẵn đầu bếp trưởng phục vụ cho chúng ta bữa ăn này, chắc chắn sẽ không làm con thất vọng đâu"- xong liền kéo 2 người rời khỏi. Tùng Lâm đưa mắt van nài về phía người đối diện nhưng đáp lại cậu chỉ là 1 nụ cười ăn hại hết mức!!! Suýt thì quên hắn ở phe địch-_-...
Ba người tiến vào thang máy chủ tịch, cái thang máy bây giờ đã trở lại thành 1 vật dụng chuyên chở cao cấp chứ không còn biến thái như lúc mới vào nữa rồi=)) Phải công nhận là thang máy của Chủ tịch có khác, TV thì to chả bá bằng cái rạp, Tùng Lâm không cẩn thận chạm phải cái quần què gì đó, bất chợt tự nhiên thấy thân dưới bị đẩy 1 cái, lúc ý thức được kéo về rồi thì đã thấy mình đang nằm chỏng vó trên 1 cái ghế dựa rồi.
Tùng Lâm:"...".
Mẹ:" Đáng yêu quá đi, y hệt mèo con vậy!!!".
Người còn lại nhìn thấy cảnh tượng này khẽ vươn tay qua cổ đối phương, "bíp" 1 tiếng, tấm kính bên cạnh ghế bỗng nâng lên, để lộ 1 cốc trà mát lạnh đang từ từ nhô ra. Hắn cầm lấy chiếc cốc rồi đưa tới bên miệng cậu, nở ra 1 nụ cười đầy ma mị thốt lên:" Cậu như này là đang mời gọi tôi?".
" Ó tuym ta... Mấy đứa dừng ngay mấy cái trò lại ngay!!! Ta không chịu nổi mất" - bà Thắm kích động la hét đến bục cả màng nhĩ, liên tục không ngừng quơ tay múa chân đập bụp bụp vào lưng cậu con trai khiến cậu không chịu nổi mà quay lại tóm lấy cánh tay không yên phận kia mà mắng:" Mẹ là xem quá nhiều phim Đam Mỹ rồi đấy!!!".
" Thằng quỷ, không phải do từ ngữ mày dùng quá mờ ám sao??? Lại còn dùng tư thế ấy mà tiếp cận cục cưng của ta nữa chứ!!! Bắt ta chịu sao thấu".
Sa mạc lời với 2 mẹ con-_-...
Lúc này bất chợt cánh cửa mở ra, cả 3 người bên trong đều cùng lúc ngẩn người ra, rồi chỉ 1 giây sau, cậu đã thấy mình chệm chễ trong lòng Chính Hiếu, cái ghế dựa cùng cốc nước ban nãy không biết đã được hắn yên vị nơi đâu. Còn mẹ hắn thì đã chệm chễ đầu thang máy che đi toàn bộ hành vi mờ ám của cậu con trai. Quào! Không thể tin được chỗ này chính là nơi thác loạn vừa rồi của 2 mẹ con cậu ta mà...
3 người từ từ bước ra trước sự cung kính cúi đầu hành lễ của đội ngũ tiếp tân chuẩn múi nào ra múi nấy đi qua 1 dãy bàn ăn sa hoa tráng lệ. Mỗi bàn đều được trải khăn trắng thanh tao kết hợp cùng chiếc ghế dựa màu đen tuyền càng làm toát lên vẻ quý phái và hoà hợp. Trên mỗi bàn lại là 1 loài hoa khác nhau tạo cho người ta có cảm giác giống như đang lạc vào thế giới của các loài hoa vậy. Bà Thắm vẫn luôn dẫn đầu giờ đã dừng chân ở trước 1 cánh cửa được đề chữ VIP sáng chói trước mặt vặn nhẹ tay nắm cửa ra, đập vào mắt mọi người chính 1 căn phòng rộng lớn còn uy nghi tráng lệ vượt bậc hơn cả khung cảnh họ vừa đi qua. Nơi này nhìn trông sáng loá hơn bình thường, cậu nhìn lên mới biết rằng hoá ra đây là căn phòng lộ thiên, phủ phía trên chính là những dàn hồng leo khoe trọn màu sắc, kết hợp cùng với những đường nét duyên dáng của những cô tiên Tử Đằng bao bọc quanh tường, quả là 1 khung cảnh vừa thơ mộng vừa quý phái chỉ có 1 chưa không có 2. Ở giữa chính là 1 bộ bàn ghế theo phong cách Âu Cổ. Từng đường nét uốn lượn dọc chiếc bàn kết hợp cùng với bộ dụng cụ sáng lấp lánh màu đá quý không khỏi gợi cho người ta cảm giác về 1 bữa tiệc hoàng tộc của Hoàng Gia Anh thế kỷ XVIII.
" Ngồi đây đi" - Chính Hiếu đẩy 1 chiếc ghế hướng cổ về phía cậu lên tiếng. Làm màu!!! Tưởng tôi đến cả ngồi cũng phải nhờ cậu giúp chắc! Mà ở trước mặt phu nhân cậu cũng không tiện nổi quạu, chỉ lặng lẽ đi tới ngồi xuống chỗ chỉ định. Chính Hiếu cũng ngồi xuống bên cạnh, đối diện 2 người chính là chủ tịch quyền lực nãy giờ vẫn luôn mỉm cười nhìn cậu. Quả là doạ chết người không đền mạng đi.
" Bé nhỏ, con thích ăn gì? Chọn món đi" - phu nhân mỉm cười hiền từ mà với lấy cái menu đưa cho cậu. Cậu cố gắng điều chỉnh cái đôi tay đang run lên cầm cập của mình cầm lấy tấm bảng mở ra xem, BÙM, sao có mỗi mấy chục ngàn thế nàyO. O... Ngoài kia chặt chém thành bão mà không ngờ ở phòng VIP lại bình dân đến vậy. Quả là thất đức quá đi mà!!! Đã vậy hôm nay ta đây phải ăn bằng sạch cho hả cơn giận( tiền ở chỗ này là tiền đô=)))
Tùng Lâm cầm lấy thực đơn, cứ thấy món gì độc là gọi lấy gọi để. Đến khi thấy mặt của người phục vụ đã lệch thành cái dạng gì rồi mới tự nhủ với lòng mình không nên tuyệt tình với người ta như thế, lúc này mới mỉm cười mà thông qua.
" Woa, như thế mới là cục cưng của mẹ chứ! Ta cứ sợ con sẽ ngại mà gọi món tiết chế làm ta phải tự chọn cơ!"- ố ồ! Bác gái xem ra rất nhiệt tình, bị vét cho nhiều tiền như vậy mà vẫn đối xử với mình hiền lành tử tế, làm mình thấy có lỗi quá đi mà.
" Thật không ngờ cái bụng của cậu lại mạnh mẽ đến vậy! Ăn toàn đồ ngọt như thế mà vẫn chưa đầu hàng được. Tôi còn tưởng chúng ta sẽ có 1 màn cầu xin lãng mạn nữa chứ" - Chính Hiếu như 1 xô nước lạnh tạt thẳng sự phũ phàng vào khiến ai đó rùng mình 1 cái. Thôi xong! Đúng là có qua mà không có lại mà, phen này chết thảm rồi! Tùng Lâm nhanh chóng ngẩng phắt dậy tìm kiếm bóng hình của nhân viên phục vụ ban nãy mà nhận lại chỉ là sự cảm khái về cuộc đời sao mà khó khăn thế. Cứ thế há hốc mồm nhìn từng đĩa đồ ăn to bằng tổ bố cái máng lợn được bày ra trước mắt.
" Thực ra đồ ăn ở đây đều chỉ được đựng bởi đĩa nhỏ để tiện cầm nắm thôi, nhưng là mẹ sợ con ăn sẽ không đủ no nên đã đánh tiếng trước để người ta phục vụ rồi. Con cứ ăn thật thoải mái, đồ ăn có nhiều lắm"- nhìn thấy gương mặt mỉm cười của chủ tịch mà cậu đổ từng đợt mồ hôi hột. Bác gái ơi, cháu thực sự rất nể bác. Bác cho cậu con trai của bác thừa kế cái năng khiếu doạ chết người ta không thèm đền mạng đúng là không sót chút nào luôn!!! Bội phục...
Nhìn đĩa đồ ăn chất chồng trước mặt, Tùng Lâm suýt kìm lòng không đặng mà muốn ói hết ra 1 lượt. Cậu liếc tìm cả cái bàn ăn chỉ toàn thấy mấy món lạ hoắc, không biết món nào có nhiều dầu mỡ mà chối từ. Chần chừ 1 lúc, cậu quyết định chọn món mà đối với mình quen thuộc nhất: canh. Cầm lấy đầu muôi định múc 1 muỗng cho vào bát, ai ngờ tự nhiên lại nổi lên cái thể thống gì dài dài nom như con rắn làm cậu suýt thì rùng mình tạt nguyên bát canh về phía đối diện. Đúng là hú hồn chim én mà, đến cả ăn mà cũng không có cảm giác an toàn. Ai ngờ hành động của cậu về phía người đối diện lại là: ôi nặng quá! Không