" Cậu đưa tôi đi đâu đây?" - sau khi vội vã thoát ra khỏi trung tâm mua sắm, hiện giờ 2 người đang có mặt trên chiếc ô tô phóng thẳng về con đường phía trước.
" Về nhà tôi".
" Cái gì???" - WTF??? Đừng có nói là muốn làm luôn đấy nhé?!! Ban ngày ban mặt, tôi lại vừa mới ăn xong cơ màO.O
" Tôi là định đưa cậu đi chơi. Nhưng quả không nói ngoa, nếu cậu được phục vụ ở chỗ của mẹ tôi rồi, cậu sẽ không còn muốn bước chân vào mấy khu vui chơi khác đâu" - Cậu không cần phải nói tôi cũng biết nhà cậu toàn đồ xịn rồi. Xía!
"Với cả tôi là kìm nén đến phát điên rồi. Cậu có biết 1 ngày tôi nghĩ đến việc được làm cậu bao nhiêu lần không?"- Chính Hiếu nhìn về phía người bên cạnh bằng cặp mắt mị hoặc như từ nó có thể chảy ra chất nhờn sinh lý bất cứ lúc nào vậy.
" Cậu bị cuồng si sắc dục à? Đừng nói với tôi là cậu thiếu người để làm nhé! Có đánh chết tôi cũng méo tin đâu"- Tùng Lâm thoáng lùi về phía sau đối diện với ánh mắt kia, huhu chạy đâu cho thoát bây giờ, tôi chưa muốn chết?!!!
" Đúng là tôi không thiếu người. Nhưng nếu mà trước mặt mình là 1 con búp bê tình dục thì việc gì phải đi tìm mối khác. Nhất là tôi lại chỉ có ham muốn với nó thôi=))" - Mồ hôi khẽ lăn dài xuống gáy, đúng là khẩu nghiệp chẳng bao giờ có cái kết nhẹ nhàng mà. Đang thầm cầu trời khấn Phật trong lòng thì bỗng để ý thấy phía trước chính là khu vực rộng lớn trải đầy các loại hoa cỏ với đủ mọi loại màu sắc khác nhau. Đúng rồi! Sao không nghĩ ra sớm chứ... Quả là trời không phụ lòng người tốt bao giờ=))
" Nè! Phía trước chẳng phải là công viên sao? Chúng ta vào đấy tản bộ cho xuôi cơm đi. Tôi thực sự cần tiêu hoá gấp"- nghe cái liền đoán được ý đồ của đối phương, Chính Hiếu khẽ mỉm cười. Đối với cái loại động vật ăn cỏ nhà cậu ta, so với lăn trên giường thì quả là vô đây làm mấy trò nhàm chán vẫn ghi được nhiều điểm hơn. Nghĩ vậy nhưng vẫn muốn trêu cậu ta 1 lát:" Cậu mà có bậy ra đây thì tôi cũng sẽ không bắt cậu dọn đâu, yên tâm=))".
" Đừng mà... Tôi thật sự rất muốn vào công viên" - dưới cặp mắt long lanh ánh lệ cùng cái ôm tay không thể thắm thiết hơn được nữa, Chính Hiếu chính thức đầu hàng. Ghê gớm!!! Cậu giờ còn dám xài cả mĩ nhân kế với tôi. Đùa mỗi tí thôi mà có cần phải xài cả đống dame như thế đập vào mặt tôi không???
Còn dưới cái nhìn nghệ thuật của ai đó, chẳng qua là sợ bị thồn nên mới kinh hãi quá mà chảy nước mắt thôi mà. Cứ tưởng là tên ác thần ấy thảo nào cũng 1 đường cự tuyệt, ai ngờ ngoài dự đoán lại thấy hắn "ừm" 1 cái rồi thực sự rẽ vào công viên nè???
...
Bây giờ là thời điểm nóng bức nhất của mùa hè, dưới bóng cây đâu đâu cũng là từng đám người đang tụ tập lại với nhau. Đa số người ở đây đều đi cùng gia đình, họ trải thảm xuống và làm thành 1 bữa tiệc picnic ngoài trời, phần còn lại chỉ toàn những ông cụ bà lão đang cùng nhau hàn huyên tâm sự dưới tán lá thôi. 2 người bọn họ rủ nhau tới đây không biết đã kéo theo ánh mắt của bao người. Phải ha, giới trẻ bây giờ mà không đi mấy nơi đàn đúm mà chui vô công viên thế này quả là có vấn đề.
Chính Hiếu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, quả là không ngoài dự đoán. Cứ tiếp tục nhập nhoè ở đây thì có mà đến cháo cũng chẳng có mà húp quá!!! Nơi này tuy chẳng thể tức cảnh sinh tình được nhưng tìm cớ chiếm tiện nghi cũng chẳng phải khó đi. Nghĩ thế Chính Hiếu liền kéo tay Tùng Lâm đi xa khỏi đoàn người, đi vào 1 con đường nhỏ nào đó. Tùng Lâm cứ thế mà để hắn dẫn đi, mặc dù ở 1 mình cùng với tên điên này có hơi bị nguy hiểm nhưng ít ra cũng không đến nỗi khó chịu so với việc cứ bị mấy người kia dòm dòm trỏ trỏ đi.
Cứ như thế suy nghĩ miên man tìm biện pháp ứng phó tiếp theo. Nghiễm nhiên cho đến khi phát hiện ra được mình đang ở nơi nào thì cũng không kịp hối rồi!
Đụ! Sao ban nãy còn là bồn cỏ công viên xanh mát, giờ lại chuyển thành nơi hoang sơn hẻo lánh thế này. Đến 1 mống người còn không có, đường còn khó đi thí mẹ ra, hẳn là bị tên này lật 1 phen từ giường ngủ thành nơi màn trời chiếu đất như thế chứ-_-
" Mẹ! Cậu định làm gì? Tôi chỉ nói là đi công viên thôi mà? Tôi đâu có muốn leo núi" - Tùng Lâm rụt mạnh cánh tay về phía sau nhưng xem ra lại là 1 hành động thừa thãi nữa. Không những không thoát ra được thì thôi, hắn chỉ cần kéo nhẹ 1 cái, cậu chính thức là lao thẳng vào bờ ngực rắn chắc kia đi.
" Quên mất, dắt bộ cậu nãy giờ chắc mỏi chân lắm rồi phải không? Nào, lên đây tôi cõng..." - nói rồi liền trực tiếp cúi người xuống dùng lực kéo đối phương lên lưng mình rồi tiếp tục thong thả bước đi. Đánh trống lảng giỏi gớm, mà cậu đừng có tưởng đem tôi lên đây thì tôi mặc định để bị cậu trói nhé?!! Nằm mơ...
Cứ thế 2 người tiến về phía trước cho đến khi trước mặt là vẻ đẹp của bầu trời tràn ngập tiết xanh, phía dưới là những toà nhà nhấp nhô đủ màu sắc phản chiếu lại sự chói loá của mặt trời.
" Đến nơi rồi. Cậu là muốn xuống hay tiếp tục để tôi cõng đây?"- Chính Hiếu quay đầu, lại giở trò cũ ghé sát vào lỗ tai cậu mà thở hổn hển-" Có cõng cậu cả ngày tôi cũng không ý kiến gì đâu".
" Xí! Chân tôi không có cụt. Cậu mà muốn tìm cảm giác bị ngược thì tìm người khác đi, tôi không có hứng tham gia" - Tùng Lâm nhăn nhó đấm mạnh vào lưng Chính Hiếu làm hắn cụm người xuống rồi mới vùng thoát khỏi cánh tay kia. Nhìn quanh 1 hồi, nơi này quả là đẹp thật! Vừa có thể ngắm cảnh đẹp lại có rừng cây phủ bóng mát. Quan trọng nhất là không có đám người phiền phức kia-_-... Xem ra cậu ta thật sự là muốn đưa mình đi lượn thật.
Lén nhìn sang phía bên kia, vẫn là cái nụ cười nhìn phát hãm. Tùng Lâm quyết tìm lấy 1 gốc cây rắn chắc mà dựa vào nghỉ ngơi. Mặc dù thời tiết nóng bức nhưng dưới này lại chỉ có những cơn gió thổi mát rượi cùng với mùi hương dịu nhẹ của loài thảo mộc gì đấy. Oa!!! Thật sự không muốn về nhà nữa mà~~~ Cái nơi tốt đẹp như thế này mà bây giờ mình mới biết, sống bao nhiêu năm trên đời quả là có lỗi với non sông quá đi.
Chính Hiếu nhìn thấy vẻ tấm tắc của người trong lòng, không khỏi tự thưởng cho mình 1 tràng pháo tay. Sở dĩ hắn biết đến cái nơi này là do dạo nọ đã từng tìm hiểu những địa điểm họn hò lý tưởng ở quanh đây. Khi hắn sợt ra nơi này đã đặc biệt hài lòng, vừa phù hợp thú vui chơi public của hắn lại vừa nên thơ, trong sáng, chuẩn bài mấy đứa ngố tàu nhà cậu. Quả là sẽ chiếm được không ít tiện nghi đây. Lúc đấy hắn đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng. Nơi này nổi tiếng đến thế thảo nào cũng đông người qua lại. Như thế thì sẽ mất hết không gian riêng tư mất. Vì vậy đầu tiên hắn bịa ra 1 câu chuyện ma để hù doạ mọi người. Thuê thêm 1 đám bình luận thuê nhằm làm tăng tính chân thực của bài viết. Suốt tháng trời đề tài về khu rừng vốn nổi tiếng xinh đẹp giờ lại chỉ còn lại mấy vụ tự tử, chém giết,... nổi đình nổi đám suốt các trang mạng xã hội. Người người ở địa phương ai cũng biết. Vì vậy nên cũng tạo tiền đề cho mấy người thích chơi trò "thử lòng dũng cảm" làm trò tiêu khiển. Hắn lại tiếp tục đăng thêm 1 bài viết: Do khu rừng này bây giờ trở nên vô cùng hoang vắng nên đã thu hút không ít các con nghiện với bọn bên thế giới ngầm lấy làm địa bàn trao đổi, hoạt động. Bài viết lần này như 1 cái tát tạp hẳn vào mặt mấy bọn thích tìm cảm giác mới lạ. Gì chứ ma thì không sợ chứ chả ai dám đi tìm chết đâu. Cũng có không ít bình luận trái chiều, nói rằng những điều trên chỉ toàn là bịa đặt... Thực tế thì cũng chỉ toàn a dua nói theo, chém cho sang miệng, nào có đứa nào đủ gan lên đấy tìm hiểu xem có đúng như lời đồn không=))
Cứ như thế hắn đuổi sạch sẽ không còn mống người nào dám bén mảng tới đây.
" Hơ hơ, nếu không nhờ có tôi tôi thì cậu làm gì có được cái nơi tốt đẹp thế này mà nghỉ ngơi chứ? Cậu chẳng phải nên suy nghĩ xem nên thưởng cho tôi như thế nào sao?" - Chính Hiếu vừa nói dứt câu đã liền nằm yên vị trên đùi cậu. Mắt cũng không quên đá lông nheo tỏ vẻ dễ thương-_-.
Nếu không phải cậu ta nói đúng, thật muốn đạp cho hắn 1 cái biến mẹ chỗ khác mà:" Vậy... Cậu muốn tôi thưởng gì? "
" Hát cho tôi nghe 1 bài đi".
"..." - Tùng Lâm im lặng 3 giây, kế đó đập "bộp" 1 phát vào đầu Chính Hiếu.
" Á! Sao lại đánh tui... ".
Không nóng, mặt cũng không có biểu hiện gì của bệnh tật cả. Tùng Lâm lật cả người Chính Hiếu lên đối diện với mặt mình, thần sắc ngờ vực:" Này... Cậu thử nhớ lại xem, có phải đầu cậu dạo gần đây có bị đập vào đâu rồi không? Sao tự nhiên cậu lại trở nên hường phấn thế này?".
Chẳng phải để cho cậu xem sao? Giờ còn đi làm cái mặt đấy với tôi-" Tôi trước giờ vẫn như vậy mà. Chẳng qua là do cậu không có chú ý tới tôi thôi... "- nói rồi còn làm động tác dựa vào người cậu dụi dụi hõm cổ, cất giọng the thé:" Tôi tủi thân quá mà".
... Đáng ra phải kệ moẹ cậu ta mới đúng chứ. Con mẹ nó sai lầm quá đi mà-_-
" Eww! Nhìn 2 thằng con trai mà đi làm cái trò buồn nôn gì kia? Tưởng là trên này có trộm, định đánh cho bọn nó 1 trận. Ai dè lại gặp 2 thằng cha bê đê ở đây. Xem bọn tao trừng trị chúng mày thế nào đây" - bỗng nhiên từ đâu xuất hiện 1 giọng nói trong trẻo nghe như kiểu của trẻ em mẫu giáo. Giọng rõ là dễ thương mà nói ra mấy cái câu chỉ muốn chốt vào mồm. Cả 2 người đều đồng loạt hướng mặt về phía nơi phát ra tiếng nói, chợt giật mình phát hiện đang có 1 cơn mưa đá đang ném về phía đây, kẻ thực hiện mấy cái hành vi thiểu năng này đúng như dự đoán chính là 2 thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia, đang không ngừng lụm đá ném về nơi đây. Chính Hiếu thấy tình hình không ổn, đang định kéo Tùng Lâm ra sau gốc cây nơi họ vừa nằm nghỉ rồi tính tiếp. Ai dè 1 tia sáng chợt loé lên trong đầu. Hắn lại đứng nguyên chỗ cũ, dịch người về phía trước che chắn cho cậu.
Con bò Tùng Lâm lúc này vẫn còn đang lo tìm chỗ ẩn nấp, làm gì có thời gian mà để ý chuỗi biểu cảm vừa rồi của đối phương. Bất chợt bị kéo vào lồng ngực của hắn, ngay lập tức vang lên những tiếng " bộp", "bộp" giòn giã từ lưng áo của đối phương. Cậu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt cũng đang đang nhìn mình, trên khoé môi vẫn còn đọng lại nụ cười nhưng vẫn không để nào sự đau đớn trong ánh mắt.
" Đíu moẹ đau thì nói mẹ ra đi, còn bày đặt làm màu" - nói rồi cậu dang 2 tay che lấy phần đầu của đối phương rồi kéo gập xuống. Nhân phẩm của tên này cũng không đến nỗi, xem ra vẫn còn vớt vát được=)) Xém chút nữa làm ta cảm động rồi.
Chính Hiếu thấy phản ứng của cậu, mặc dù chả phải nói được câu gì tốt lành nhưng ít ra cậu cũng chịu quan tâm đến hắn rồi. Đối với hắn như vậy là đủ( tại sao ta lại thấy ẻm có 1 tẹo máu ngược nhẹ thế này=)) Thế nhưng màn ôm ấp diễn ra cũng chẳng được bao lâu, bỗng nhiên Tùng Lâm hét lớn:" Mấy thằng ranh con tụi mày còn không chạy nhanh đi tao ra bắt cụ chúng mày moi lấy nội tạng giờ".
Mấy thằng nhóc kia vừa nghe xong như bừng tỉnh, lập tức cắm đầu cắm cổ chạy thật.
" Đúng là não heo mà! Để mấy bọn trẻ con nó bắt nạt. Cậu không biết doạ bọn nó à?"- nhân vật vừa được thông não tỏ ra nguy hiểm-" Cái bọn này gan còn méo bằng con kiến, làm gì biết phân biệt thật giả. Cậu xem tôi vừa mới hù 1 cái chúng đã cong vòi mà chạy rồi này. Ăn hại".
Bỗng nhiên bị đem ra mắng té tát, Chính Hiếu chỉ biết cười trừ. Chẳng phải là chúng nó bị cậu doạ sợ. Chẳng qua là lúc nãy tụi nó thấy hành động của tụi mình vừa rồi nên quên mất là trên này có thứ gì thôi.
...
" Cậu chạy cái gì mà chạy? Mấy người kia mới doạ tí mà cậu đã tin rồi à?"- tên nhóc hổ báo tỏ vẻ bực bội.
" Tớ sợ lắm, chẳng phải là chúng ta đang ở trên địa bàn của bọn chúng hay sao? Nhỡ mấy người kia nói là thật thì chúng ta sẽ bị giết thật đấy"- tên còn lại vừa nói vừa run lập cập. Nhóc kia thấy thế đành thở dài, nó khẽ đưa tay lên xoa đầu đối phương, vừa nói:" Đừng sợ, tớ đã hứa sẽ bảo vệ cậu rồi mà. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".
Cậu bé mít ướt nghe thấy vậy liền quàng tay qua ôm lấy eo đối phương, chợt rùng mình 1 cái.
" Sao vậy?" - thấy có điểm kỳ lạ, nhóc kia liền quay đầu lại, phát hiện Tùng Lâm và Chính Hiếu đang ở ngay đằng sau. Tay cậu khẽ chạm vào đầu bé mít ướt kia nói:" Hô hô, vốn định tha cho mấy đứa mà ai ngờ lại gặp nhau nữa rồi. Xem ra hôm anh mày phải dạy cho tụi bây 1 trận mới được!"
Nhóc hổ báo thấy vậy lập tức lao lên cắn mạnh vào cánh tay của Tùng Lâm khiến cậu kêu toáng lên rồi nhanh chóng kéo tay tên còn lại chạy đi. Mắt Chính Hiếu chợt loá lên 1 tia sáng lạnh người, hắn cúi xuống dưới nhặt lấy 1 cục đá không có tính sát thương, khẽ nhíu mày rồi ném thẳng về phía trước. " Bộp" 1 tiếng, tên cục súc ngã xuống, mặt nhăn lại như khỉ đang không ngừng ôm chân cố gắng kìm nén cơn đau mà thét lớn:" Chạy đi". Tên còn lại không những không chạy đi mà chạy lại đỡ lấy tên bị thương mà thút thít:" Tớ không thể để cậu lại 1 mình được. Cậu bảo vệ tớ thì tớ cũng có thể bảo vệ cậu được" - nói xong liền đứng thẳng người dậy hướng về phía 2 người kia tỏ vẻ giận dữ.
" Vết thương chảy máu rồi kìa! Mẹ thằng chó! Xem tao vặn răng mày thành cái dạng gì"- vừa nhìn thấy vết răng đỏ lòm nổi bật trên mu bàn tay xinh đẹp của cậu, Chính Hiếu liền phát rồ lên. Ánh mắt hắn vừa rồi nếu chỉ hiện lên 1 tia băng hàn lạnh lẽo thì giờ đây nó có thể nhấn chìm cả 1 biển người. Tùng Lâm nhìn thấy không khỏi rùng mình liền kéo mạnh hắn lại hét lớn:" Cậu bị điên à? Nó mới chỉ là trẻ con thôi! Cậu đi so đo với nó làm gì?".
Chính Hiếu nghe thấy vậy bất mãn quay người lại ghì chặt lấy Tùng Lâm, toàn thân phả ra mùi vị của sự chiếm hữu:" Trẻ con thì làm sao? Đến cả tôi mỗi lần thấy cậu chỉ muốn xé tan ra mà uống máu còn phải nhịn lại. Sao nó dám chứ? ".
"... "- Đíu moẹ cậu cứ tưởng hắn lo lắng cho cậu? Từ bao giờ trong mắt hắn cậu trở thành cái vật đánh dấu chủ quyền lãnh thổ vậy? Nực cười quá đi mà:" Cút ra!"- Cậu thét lớn đẩy mạnh đối phương ra đi về phía 2 đứa trẻ kia. Đứa nhóc nước mắt giàn dụa nãy giờ vẫn giơ 2 tay lại cố gắng tỏ ra kiên cường. Nhìn cái bộ dạng tái mét sắp tè ra quần kia làm bao nhiêu ý định trêu đùa bỡn cợt trong đầu cậu bay đi hết. Thấy tên nhóc này không định cho mình đi qua, cậu đành phải quay đầu lại:" Giúp tôi kéo thằng nhóc này ra đi".
Sau đó là 1 hồi im lặng bao vây, cuối cùng vẫn là hắn nhường cậu 1 bước.
" Thả tôi ra, các anh muốn gì?"
" 2 người buông cậu ấy ra ngay! Có giỏi thì bắt nạt tôi đây này".
" Tụi mày còn nói nữa tao lập tức cắt lưỡi"- thanh âm không nặng không nhẹ, nhưng tru lên giống như giai điệu u ám đến từ địa ngục khiến cho ai nghe thấy cũng phải 1 trận lạnh gáy.
Tùng Lâm cũng không phải ngoại lệ, cảm thấy những hành động mấy ngày nay của mình đúng là dâng đầu tới miệng hổ còn không biết. Từ nay chắc phải tém tém lại 1 ít, không bị cậu ta chém chết khi nào vẫn không biết. Sau 1 màn tự doạ mình sợ xong, cuối cùng cũng quay trở lại chuyện chính. Cậu nhìn xuống bàn chân tên nhóc, có thấy sưng chỗ nào đâu. Cậu lật qua lật lại cũng không phát hiện thấy điểm gì. Quái lạ, có thấy gì đâu? Thằng này nó ăn vạ cái chắc rồi! Mà sao diễn sâu quá đi, mặt nó tái mét lại kìa, còn đổ cả mồ hôi nữa! Đúng là có triển vọng mà...
Chứng kiến cảnh 2 người kia không ngừng ve vãn nhau làm ai đó không ngừng lộn ruột. Đã đến mức này thì không phải để ý hình tượng gì hết:" Tránh ra! Thằng nhóc đó chỉ bị trẹo chân thôi. Cậu có lần mò nửa ngày cũng chả có tích sự gì đâu"- nói xong liền quẳng thằng nhóc bên người sang 1 bên, trực tiếp đi đến giằng lấy đôi chân kia.
" Á.... Anh bị điên à? Đừng có mà thừa đục nước béo cò mà giở trò với tôi! Cút!!!" - tên nhóc mặt mũi méo xệch chịu đau giờ nãy giờ lại bất chợt bị giáng thêm 1 đòn nữa. Chính thức giọt nước tràn ly, gào lên trong đau đớn.
Hừ! Tôi đây không phải vì ngứa mắt ở đấy mà có lòng tốt bẻ lại chân cho cậu!
" Cử động chân thử đi".
Trong vô thức, bàn chân kia cử động theo thật.
"...".
" Quả là làm ơn mắc oán mà! Nếu sớm biết cậu không thích. Tôi đã để nguyên như cũ rồi. Nào, để tôi giúp cậu".
Sau đó trong không trung lại nghe thấy 1 tiếng rắc nữa=))
" Sao cái mặt cậu nhăn như đít chó thế kia. Tôi bẻ chân cậu lại như lúc đầu chẳng phải nên vui quá sao?".
"... Anh... Cố tình" - đối diện với cái nhìn tràn ngập tử khí của đối phương, Chính Hiếu khẽ nở 1 nụ cười nhạt. Rồi ngay lập tức, nụ cười trên