" Đùa thế này éo có vui nha, cậu nghĩ tôi là dạng óc chó hay sao mà biết cậu càn rỡ với tôi rồi mà vẫn còn nghĩ tôi muốn dính dáng tới cậu? Coi thường người ta quá đấy". Chính Hiếu nghĩ: Cậu cũng thật là đề cao trí tuệ của mình quá đấy, tôi nghĩ con chó nó cũng không có bộ não trơn láng như cậu ha- cũng chỉ là nghĩ trong lòng thôi, nói ra có khi cậu ta từ mặt mình thật mất, mà bất quá mình lại nắm thóp được cậu ta trong tay rồi". Đến đây liền cao cao tại thượng mà nói:" Vậy à, tôi còn định vì cậu mà nghĩ cớ bao che cho, ai ngờ đã không được cảm ơn thì thôi lại còn bị dội cho 1 gáo nước lạnh! Thật tổn thương quá đii!!! "... Nói rồi Chính Hiếu liền buông bỏ Tùng Lâm ra, tiến đến bên bàn lấy ra 1 tấm sổ màu xanh:" đây là sổ khám sức khoẻ, chúc may mắn ha! "...
Tùng Lâm thầm than coi như xong rồi, yếu điểm giấu cả ngày vốn dĩ đã bị người ta phanh phui từ lâu, giờ lại còn bị đe doạ nữa chứ! Không khỏi đưa ánh nhìn tuyệt vọng mà hướng lên phía bên kia.
" Cậu sao lại nhìn tôi như vậy, tôi thiệt lòng muốn bao che cho cậu mà, nếu không thì đã sớm tố giác Hiệu trưởng từ lâu... "-" Xạo chó! Có gì nói mẹ đi",còn chưa nói xong đã bị cho 1 đòn phủ đầu, Chính Hiếu không khỏi cười nhẹ một cái, ưỡn ẹo mà lướt tới bám đu vào người Tùng Lâm, lại giở trò cũ, lời nói vô cùng không đứng đắn mà phả vào tai:"cũng thông minh ra rồi đấy. Chỉ cần tôi muốn gì cậu cũng đều phải thoả mãn cho tôi là được rồi... Ngắn gọn... là NÔ LỆ đấy... ". Chữ nô lệ được đặc biệt kéo dài, thanh âm như đang chuẩn bị bắn dâm thuỷ đến nơi vậy. Tùng Lâm khẽ cau mày:" biến thái vãi cứt! Cậu không thể nghĩ ra từ nào hay ho hơn được à? Đường đường là giáo viên dạy Văn mà lộng ngôn như củ ấu... "-" Ầy ầy, đấy không phải là ý chính, tôi chẳng qua chỉ là muốn lấy ví dụ cụ thể nhất cho cậu hình dung để tránh sau này bị lên án thôi. Thế nào? Đồng ý? "- vừa nói vừa giơ cao tấm hình chữ nhật lên. Mẹ, cái này hẳn là đe doạ đi, còn bày đặt hỏi, đúng là đê tiện bỉ ổi giả nhân giả nghĩa mà. Tùng Lâm liền hừ lạnh 1 cái rồi quay ngoắt đi chỗ khác, để lại 1 thân ảnh đang thầm hưởng thụ.
" Vậy... Cậu định giúp tôi kiểu gì? "- Tùng Lâm cuối cùng cũng không nhịn được mà quay mặt lại hỏi, chỉ thấy người kia khẽ nhếch môi lên làm ra biểu cảm" mình thật là giỏi", sau đó ngồi lên cái ghế dựa gần đó, nhoài ra đằng sau, 1 tay dần trượt xuống mép quần đang từ từ nhô lên thấy rõ:"chuyện đó cậu khỏi phải lo, tôi tự có cách giải quyết. Nhưng nếu cậu thật lòng muốn biết thì chúng ta cũng có thể trao đổi. Làm gì có chuyện miễn phí=))? ".
Tùng Lâm tức đến đen mặt, phải ha, thằng cha này làm méo có chuyện chịu làm không công. Tốt nhất là ngậm miệng lại không có ngày lại bị nó vét hết cũng nên( ngu ngu lâu lâu cũng thông minh bữa:))) Sau khi xem xét trước sau nặng nhẹ, ẻm quyết định CHUỒN là thượng sách. Sau đó liền nở 1 nụ cười khả ái tới chỗ Chính Hiếu:"vậy tôi xin phép đi trước, các bạn mà không thấy tôi đâu hẳn là sẽ rất lo lắng ha". Yêu nghiệt, còn dám câu dẫn tôi, để xem tôi hành cậu ra cái dạng gì- Chính Hiếu bước nhanh chặn đứng bước chân hòng chạy trốn của con