Triền Duy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tượng Minh mất bình tĩnh như thế.
Cậu ta lúc nào cũng ôn hòa với mọi người, cả ngày cười hề hề như một tên ngố, dù có bất mãn với ai cũng ít khi thể hiện ra mặt.
Là kiểu người hiền lành, thân thiện, mẫu mực, hòa đồng trong mắt mọi người trong trường.
Triền Duy ghì lấy Tượng Minh.
"Cho tôi biết lý do thích đáng, nếu như nó thích đáng tôi sẽ đánh cùng cậu."
Tượng Minh chống cự ít hơn nhưng lại khó nói ra lý do.
Lúc này, tên tóc vàng từ trong bụi cây ngồi dậy, run rẩy sờ lên đầu mình.
Trợn tròn mắt khi nhìn thấy nhúm tóc của hắn tàn nhẫn rơi xối xả xuống.
"Á! Thằng Tượng Minh khốn kiếp!"
Hắn chửi xong phẫn nộ xông đến.
Triền Duy đẩy Tượng Minh ra, một đạp nhẹ nhàng lại tiễn hắn lần nữa chổng mông vô đám hoa.
Hai tên kia xông đến, Triền Duy cũng nhẹ nhàng tiễn cả ba nằm chất chồng lên nhau.
Tượng Minh nhìn thấy thì hớn hở hăng hái cổ vũ.
"Giỏi quá Triền Duy! Đá nữa đi, đá cho dập..
của chúng nó."
Triền Duy ba chấm cạn ngôn.
Lần đầu nghe Tượng Minh nói tục nên tinh thần có hơi bị sốc.
Nghe cái ngữ điệu tuyệt tình thế này ắt hẳn chàng đang vô cùng bực tức chuyện gì đây, đến mức không còn kiểm soát được ngôn từ phát ra của mình.
Hiển Thi âm thầm bước đến cạnh Tượng Minh.
"Tượng Minh, họ đã làm gì thế?"
Một lát sau, Triền Duy lại lần nữa ba chấm cạn ngôn khi thấy Hiển Thi cũng nhập bọn theo phe Tượng Minh.
Chỉ thấy cô điềm nhiên nhẹ nhàng đi đến gần ba thanh niên kia.
"Véo véo!"
Từng người một bị cô sốc lên rồi ném bay vèo vèo như chơi trò đánh cầu lông.
Triên Duy phải mất công lắm mới có thể một tay nắm lấy cổ áo Tượng Minh, một tay giữ chặt Hiển Thi nhân lúc chưa ai nhìn thấy kéo cả hai chạy trốn khỏi nơi này.
Để lại ba cái thân tàn đang hoảng hốt co rúm run rẩy trong bụi hoa cưt lợn.
Mười phút sau khi trận chiến kết thúc.
"Tượng Minh! Cậu biết mình vừa làm gì không hả?"
"Cậu đánh nhau! Cậu trước giờ xử lý dù là việc khó nhọc bực bội đến đâu cũng hành xử nhã nhặn lý trí lắm mà."
"Rốt cuộc là chuyện gì khiến cậu mất khống chế vậy hả?"
"Lại còn..
lại còn.."
Nguyệt Anh quay sang nhìn Hiển Thi bên cạnh, ngoài gương mặt không được thoải mái của cô nàng thì mọi thứ trên người cô đều lạnh lặn bình thường.
Nguyệt Anh lặng giọng lại nhìn Tượng Minh.
"Lại còn kéo theo cả Hiển Thi dính líu vô việc này."
Tượng Minh đầu tóc bù xù rối tung, vài nơi trên mặt bầm dập sưng tím.
Vừa mới bị đánh xong còn bực bội, lại nghe Nguyệt Anh nghiêm giọng trách móc mình khiến cậu càng thêm ấm ức.
Minh mím môi xụ mặt cúi đầu xuống hầm hầm không thèm trả lời, để tóc trước che đi đôi mắt đang đỏ ngầu của mình.
Triền Duy thì đứng bên cạnh chỉnh chu lại trang phục của bản thân, vì vừa nãy có hơi dùng lực nên làm vài động tác giãn cơ.
Hiển Thi bên cạnh thấy Tượng Minh tủi thân thì vỗ vỗ vào vai cậu an ủi, khi Minh ngước mắt lên nhìn cô lại giơ một ngón tay cái lên tỏ ý "làm rất tốt!"
Nguyệt Anh và Triền Duy đang cạn lời nhìn thấy cái cảnh này thật chẳng biết nên ôm mặt khóc hay nên ôm bụng cười.
Nhưng mà, đến bây giờ cả Triền Duy lẫn Nguyệt Anh đều không biết vì nguyên do gì