Một khoảng không gian trắng xóa dần hiện ra.
"Hiển Thi, tranh con vẽ mẹ đẹp quá!"
"Con của mẹ giỏi quá đi!"
Hiển Thi bé bỏng vui sướng đến cười tít cả mắt.
"Mẹ ơi, con muốn đưa tranh cho ba xem."
Hiển Thi dắt tay mẹ lon ton hồ hởi chạy vào phòng khách.
Người cha vui tính thường ngày vẫn ngồi xem thời sự trên ti vi, quay lưng lại với hai người.
Hiển Thi phấn khích chạy đến ôm lấy cổ cha cười vui sướng.
"Cha ơi, xem tranh con vẽ mẹ này."
Nhưng khi người cha quay mặt lại, đấy lại là gương mặt hiền dịu của người mẹ quen thuộc, giống hệt người đang đứng sau lưng cậu.
Hiển Thi giật mình lùi lại vài bước vội nhìn ra sau.
Đằng sau vẫn là gương mặt niềm nở hài hòa của người mẹ quý mến.
Nhưng đằng trước vẫn là mẹ.
Tại sao lại đột nhiên có hai người mẹ?
"Mẹ!"
Hiển Thi hốt hoảng nhìn hai người phụ nữ quen thuộc giống hệt nhau như đúc.
"Hiển Thi.."
Đột ngột trong tranh cô cầm phát ra thanh âm lạ vừa quen thuộc nhưng cũng vừa kinh dị.
Hiển Thi sợ hãi nhìn vào bức tranh, chân dung của người mẹ trong tranh đã chằng còn, thay vào đấy bức tranh chỉ còn nhuộm màu đỏ của máu tươi.
"Aaaaaaaa!"
Cô hét lên một tiếng hét thất kinh, vội ném bức tranh đi.
Hãi hùng ngồi sụp xuống.
"Mẹ ơi con sợ quá!"
Người mẹ đằng trước lo lắng chạy đến ôm chặt Hiển Thi vào lòng.
"Hiển Thi mẹ ở đây, đừng sợ."
Người mẹ đằng sau cúi người xuống ghé vào tai cô thì thầm.
Bà nở một nụ cười hiền từ, xinh đẹp nhưng cũng đầy nét u buồn bí ẩn.
"Vĩnh biệt con!"
Sau đấy quay lưng bước đi.
"Mẹ ơi, đừng đi, đừng bỏ rơi con mà."
Nhưng người mẹ đằng sau đã hoàn toàn biến mất, chẳng còn trông thấy hình bóng đâu.
Bỗng nhiên, một giọt máu rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn của Hiển Thi.
Lại một giọt nữa, thêm một giọt nữa, tí tách tí tách chậm rãi rơi xuống hai gò má tái nhợt của cô.
Hiển Thi sợ hãi nhìn người mẹ đang ôm chặt mình.
"Aaaaaaaaaaaaaaaa!"
Cô kinh hãi vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Nhưng càng vẫy vùng, máu trên người bà lại càng rơi xuống nhiều hơn.
"Hồ Hiển Thi!"
"Hiển Thi!"
"Hiển Thi! Bình tĩnh lại."
"Đừng như thế! Cô bình tĩnh lại đi."
Tiếng gọi cất lên khẩn thiết và đầy da diết.
Không ngừng gọi tên cô, kéo cô về thực tại, rhân thuộc và yên bình.
An toàn và ấm áp.
Hơi ấm từ lòng bàn tay người ấy truyền đến thân nhiệt lạnh lẽo tê cứng của cô.
Thận trọng kéo cô ra khỏi cơn ác mộng tăm tối.
Bừng tỉnh về thực tại, ánh mắt hoảng sợ đang run rẩy không thôi.
Mồ hôi và nước mắt khiến chiếc gối trắng ướt đẫm.
Cổ họng khô khốc, hơi thở gấp gáp dồn dập.
Cả cơ thể đang trong trạng thái gồng mình vì cơn kích động không mong đợi.
Những vết thương trên mặt và cổ lại nhói lên, rát buốt, đau đến choáng váng.
Cảm nhận hai cổ tay mình bị hai bàn tay to lớn đang siết chặt.
Trước mắt cô là gương