Triền Duy bình tĩnh lại lặng lẽ nhìn Hiển Thi, cũng may vừa nãy cậu nhanh chóng nhận ra sự khác thường của cô nên mới không rời đi mà ngồi cạnh cô quan sát.
Quả thật đúng như Triền Duy dự đoán.
Chỉ có điều cô phản ứng mãnh liệt hơn cả cậu tưởng tượng.
Cô nàng ngốc nghếch này thật sự đã tự làm tổn thương chính mình.
Hiển Thi nhìn thấy sự trầm mặc của cậu thì như hiểu ý.
Cô mím môi, hơi thở có chút nặng nề, nghiêm túc hỏi.
"Cậu nhìn thấy rồi?"
Triền Duy ngồi xuống cạnh Hiển Thi, lẳng lặng cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, tách từng ngón tay cô ra tỉ mỉ quan sát.
"Cũng may cô cắt ngắn hết móng tay của mình rồi."
Hiển Thi rút bàn tay của mình lại, rũ mắt.
Cậu nghiêm trọng nhìn cô, không giấu được sự quan tâm trong đáy mắt.
"Bị như vậy bao lâu rồi?"
Hiển Thi mím môi không trả lời.
Triền Duy cảm thấy xót xa, hình ảnh tự làm thương tổn đến chính mình vừa nãy của Hiển Thi mang một loại cảm giác bất lực đau thương và tuyệt vọng đến cùng cực.
Rốt cuộc trong giấc mơ cô đã nhìn thấy thứ kinh khủng gì? Tại sao lại tự khiến bản thân ra nông nỗi này?
Triền Duy đứng dậy rót cho cô một ly nước ấm.
Sau đấy ngồi xuống áp ly nước ấm ấy vào một bên gò má giá lạnh của cô nàng.
Hiển Thi đang rũ mắt thu mình thì chạm phải ánh mắt dịu dàng săn sóc của cậu.
Triền Duy vén mái tóc dài đang rũ xuống của cô lên.
"Hiển Thi, tôi có thể giúp cô không?"
"Phải làm gì để tôi có thể giúp cô thoát khỏi ác mộng."
Đáp lại sự ân cần của Triền Duy, Hiển Thi chỉ có thể tự thu mình trong chiếc vỏ trống rỗng cô độc.
"Cậu không thể giúp tôi được đâu."
"Không ai có thể giúp được tôi cả."
Hiển Thi đứng lên, đầu có hơi choáng váng nên bước chân loạng choạng nghiên ngã.
Triền Duy nhanh chóng đỡ lấy vai cô để cô đứng vững.
Cậu không hỏi nhiều mặc dù rất muốn tiếp tục tìm hiểu nhưng dựa vào tâm trạng không tốt của cô lúc này tốt hơn hết nên để cô an tĩnh.
"Đã đói chưa? Vừa nãy cô nói muốn ăn bánh flan.
Vậy bây giờ còn muốn ăn không?"
Hiển Thi ngước lên nhìn cậu, cảm giác được người khác quan tâm và tôn trọng khiến cô như chìm đắm vào làn nước ấm dần được xoa dịu.
Cô gật đầu.
"Muốn!"
Đêm hôm ấy, trước khi Hiển Thi vào phòng ngủ, nhìn thấy Triền Duy cứ mập mờ lẽo đẽo theo sau.
Cô quay đầu lại, nheo mắt, giọng hồ nghi.
"Theo tôi làm gì?"
Hiển Thi phát hiện từ nãy đến giờ cậu luôn đưa tay ra sau như muốn che giấu thứ gì.
Cậu mím môi, rồi lại mấp máy môi như muốn nói ra gì đấy.
"Trời lạnh nha, cô mang cái này vào cho ấm."
Cậu giơ ra một đôi găng tay bông mềm mại màu hường phấn.
Cô ngẩn ra, chợt hiểu ý Triền Duy muốn mình mang găng tay để làm