Bị cô nàng cắn vào bàn tay, máu từ bàn tay cậu tràn vào lưỡi Hiển Thi.
Cô giật mình nhả bàn tay ướt đẫm máu của cậu ra.
Triền Duy không màng đến bàn tay thương tổn đau rát của mình.
Cậu ôm lấy Hiển Thi muốn lập tức đưa cô thoát khỏi nơi kinh khủng này.
"Hiển Thi, tôi đưa cô ra khỏi đây."
"Không!"
Hiển Thi đẩy mạnh cậu ra, kinh hoảng khi trước mắt cô nhìn thấy lại là tấm gương phản chiếu lại hình ảnh đáng sợ của bản thân mình.
Không chỉ khắp nơi đều có máu, mà ngay cả gương mặt của cô cũng ám đầy máu.
Cô dùng hai tay đưa lên mặt, muốn lập tức lau sạch đi vết máu ghê tởm ấy.
Dùng cách nào cũng được, miễn là không còn phải nhìn thấy máu trên mặt cô.
Triền Duy kinh hoàng vội nắm chặt lấy hai tay Hiển Thi không cho cô tự dùng tay cào vào mặt mình.
"Hiển Thi, đừng mà!"
"Đừng tự làm chính mình tổn thương.
Hiển Thi bình tĩnh đi."
Hình ảnh Hiển Thi lúc này còn kích động gấp bội phần lúc cậu nhìn thấy cô trong đêm mưa gặp cơn ác mộng ấy.
Hai mắt Hiển Thi đỏ ngầu, cô mờ mịt nghe tiếng gọi văng vẳng như muốn van nài của Triền Duy đâu đây.
Mặt dù khắp nơi cô nhìn thấy chỉ có máu, nhưng tiếng gọi ấm áp chân thành ấy đã thức tỉnh một phần nhỏ ý thức đang chìm sâu trong bóng đêm u tịch của Hiển Thi.
Cô cố hết sức cầu cứu, chỉ mong nắm được một bàn tay đáng tin đưa cô ra khỏi nơi khủng khiếp này.
"Triền Duy! Cứu tôi với."
Cô yếu ớt phát ra thanh âm.
Triền Duy kinh ngạc nhìn cô.
Lòng cậu đột nhiên như có thứ gì xé toạt ra đau đến mức rỉ máu.
"Hiển Thi, tôi ở đây.
Bây giờ tôi sẽ lập tức đưa cô ra khỏi nơi này."
Cậu không chần chừ vội ôm cô nàng đang hoảng sợ cuộn tròn trên người mình lên chạy nhanh ra khỏi nhà kho.
"Ầm!"
Duy kinh ngạc khi nhìn thấy cánh cửa đã bị khóa bên ngoài.
Cậu dùng sức đẩy cửa nhưng vẫn chẳng mở ra.
"Có ai bên ngoài không? Có người đang bị nhốt trong này."
Dù đập mạnh cửa nhưng vẫn chẳng có ai phản hồi.
Triền Duy tức đến mức hai mắt đỏ ngầu đường tia máu.
Có người đã cố ý khóa cửa.
Rốt cuộc chuyện này là sao? Là tên khốn nào bày ra trò chết tiệt này?
"Hiển Thi, rất nhanh thôi, đợi tôi một lát nhé."
Triền Duy nhẹ nhàng đặt cô xuống, nếu bồng Hiển Thi mà phá cửa, chỉ sợ sẽ khiến tinh thần cô càng thêm hoảng loạn hoặc thậm chí làm cô bị thương.
Hiển Thi hoảng sợ ôm chặt lấy cậu, giọng cầu khẩn.
"Đừng đi, đừng đi mà!"
Triền Duy xót xa vỗ đầu cô xoa dịu nỗi sợ.
"Tôi không đi, sau khi mở được cánh cửa chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài."
"Tin tôi đi, rất nhanh thôi!"
Sau khi an ủi Hiển Thi, Triền Duy ngay lập tức đứng lên, dùng hết sức lực ở bả vai đập mạnh vào cánh cửa.
"Rầm!"
Hơi Thở Hiển Thi lúc này chuyển sang nặng nề đến mức khó thở, dần dần mất đi ý thức, bóng tối