Tượng Minh lại đứng lên lần nữa ghì Triền Duy xuống.
"Xử lý cho xong vết thương rồi muốn đi đâu thì đi."
Triền Duy vùng thoát ra.
Vết thương nhẹ thôi, đến đây là đủ rồi.
Tượng Minh lại ghì cậu xuống.
"Muốn chết à, nhiễm trùng cho chết quách cậu đi."
"Mà phải rồi, Hiển Thi sợ máu, trông thấy cậu băng bó tùm lum thế này liệu có ổn không?"
Triền Duy nghe vậy ngồi sụp xuống, vẻ mặt bần thần.
"Phải rồi, mang bộ dạng này vào cô ấy có sợ mình luôn không?"
Nguyệt Anh suy tư, sau đấy nhìn Triền Duy vẻ mặt nghiêm túc.
"Triền Duy, chuyện ở nhà kho là sao? Tại sao Hiển Thi lại ra nông nỗi này?"
Nói đến điều này, cơn căm phẫn của Triền Duy lại dâng lên, cậu quyết sẽ tìm ra kẻ khốn nào đã bày ra trò này.
"Bây giờ tôi vẫn chưa rõ, đợi đến khi tôi tìm hiểu kỹ mọi chuyện sẽ cho cô biết."
Triền Duy đứng lên.
"Nguyệt Anh, cô ở lại với Hiển Thi.
Tôi ra đây một chút."
Nói xong cậu lập tức chạy vào nhà kho.
Xác mèo con vẫn nằm trong một vũng chất lỏng đỏ tươi.
Phần trên bị hộp sắt nặng nề đè, chỉ lộ ra nửa phần dưới.
Cậu tiến lại gần, hất chiếc hộp đang đè lên con mèo.
Bỗng dưng ngạc nhiên, mày cau lại tức tối.
Thứ bị đè bẹp này chỉ là một thứ máy móc có tính năng phát ra thanh âm, bên ngoài lại giả làm mèo nhỏ.
Cậu quan sát thứ máu tanh tưởm dưới sàn.
Một sợi lông vũ nhỏ hòa lẫn trong máu đỏ.
"Máu gà!"
Triền Duy kinh ngạc khi nhìn thấy toàn bộ thứ chất lỏng này đều là máu gà.
Ngạc nhiên hơn, cậu thấy một đoạn của sợi cước bị đứt được mắc vào hộp sắt.
Rất rõ ràng!
Có người nào đấy muốn hại Hiển Thi?
Một người hiểu được nỗi sợ đã ẩn giấu của cô.
Một người thù ghét cô đến mức muốn khiến Hiển Thi đau khổ.
Là cô gái đấy ư?
Triền Duy nhớ lại lời Hiển Thi đã từng nói.
Một cô gái đã nói với cô rằng phát hiện mèo nhỏ đang thoi thóp trong nhà kho.
Cậu nhất định phải tìm ra cô gái ấy.
Tượng Minh lúc này bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ hãi.
"Cái quái gì thế này?"
Triền Duy không có thời gian giải thích, cậu tức giận quay phắt đi.
"Tượng Minh, cùng tôi đến phòng giám sát."
Tượng Minh tội nghiệp lại chẳng hiểu mô tê gì, lon ton ngây thơ chạy theo đằng sau cậu như con gà con.
Anh Toàn phụ trách giám sát camera nhìn thấy Triền Duy hùng hổ xông vào thì ngạc nhiên, đáy mắt còn hiện lên tia hoảng sợ khó thấy.
"Triền Duy, em vào đây làm gì?"
"Em muốn xem lại camera trong hành lang trường."
Cậu còn không đợi sự đồng ý của anh Toàn đã tự ý ngồi vào bàn giám sát.
"Triền Duy, em tự tiện thế là không được đâu."
"Có gì mà không được?"
Triền Duy bất mãn hằn học lớn tiếng lại với Toàn khiến Tượng Minh và anh sững người.
Cảnh này thật quen mắt, có dại mới dám động vào Triền Duy lúc này.
"Tại sao đoạn video trong hành lang hai tiếng trước lại bị cắt?"
Toàn giật mình chột dạ, vội ấp úng.
"Anh..
cũng không biết?"
Triền Duy quay lại dùng ánh mắt nghi hoặc mất kiên nhẫn nhìn anh.
Toàn chợt bị cậu nhìn thì tức giận cố giấu tia bất an.
"Em nhìn gì, có thể