Trong hành lang dẫn đến phòng hiệu trưởng.
Nguyệt Anh hối hả bước nhanh vào phòng mở cửa ra, gương mặt đầy nét lo lắng quan tâm.
"Hiển Thi!"
Cô thấy Hiển Thi đang đứng bên cạnh một cô gái bị băng ở cổ chân.
Tuy cô ta bị thương nhưng vẫn lộ ra biểu cảm kiêu căng ngạo mạn.
Còn cả thầy hiệu phó ngồi nghiêm nghị,
Thầy hiệu trưởng mấy hôm nay sức khỏe không tốt nên được chuyển đến bệnh viện để điều trị, vì thế thầy hiệu phó thay mặt ông giải quyết những vấn đề rắc rối của học sinh trong trường.
Bên cạnh thầy là một cô gái tóc ngắn hờ hững đứng đấy.
Nguyệt Anh sững lại nhìn thẳng vào cô gái tóc ngắn.
Cô vừa nhìn đã nhận ra, đây là cô gái trong hình mà Triền Duy đã nhờ cô tìm và đồng thời cũng là cô gái âm mưu hại Hiển Thi.
Người nào dám làm tổn thương đến Hiển Thi đều là kẻ thù của Nguyệt Anh.
Nguyệt Anh vội bước đến nắm lấy tay cô, ân cần lo lắng quan sát cô bạn của mình từ trên xuống dưới
"Hiển Thi, tôi nghe nói cậu bị ngã cầu thang, không sao chứ?"
Hiển Thi nhàn nhạt lắc đầu.
"Không phải tôi ngã, là cô ta."
Ánh mắt Nguyệt Anh đảo qua cô gái bị băng ở cổ chân.
Nguyệt Anh nhìn cô gái trước mặt với mái tóc bạch kim nổi bật, lập tức có thể nhận biết cô không phải học viên trường mình.
Bởi vì trường này không được phép nhuộm tóc.
Nguyệt Anh nhìn sang Hiển Thi.
"Cô ta ngã cầu thang thì có liên quan gì đến cậu đâu?"
Hiển Thi thản nhiên trả lời.
"Cô ấy nói rằng tôi đẩy ngã."
Nguyệt Anh nghe vậy trong lòng tức tối, không quan tâm đến vết thương của cô gái mà trực tiếp chất vấn thẳng đến vấn đề chính.
"Tại sao cô lại đổ oan cho Hiển Thi?"
Cô gái kiêu căng lên mặt.
"Cô chưa biết thực hư mà dám nói tôi đổ oan cho cô ta à?"
"Vậy cô có bằng chứng gì để chứng minh Hiển Thi là do cô đẩy ngã?"
Nguyệt Anh lại bồi tiếp.
"Nếu không có bằng chứng thì chứng tỏ rằng cô đang vu oan cho người vô tội."
Cô gái tóc bạch kim nghe vậy bực tức đến nghiến răng nhưng không biết phản bác thế nào.
Nguyệt Anh nhìn sang Hiển Thi, thấy cô trầm mặc nhìn cô gái tóc ngắn.
Hiển Thi lạnh lùng mặt đối mặt với cô ta.
"Cô tên Hải Hoa?"
Cô ta ngẩng gương mặt sắc sảo của mình lên, ngữ khí cất lên mang đầy sự ghét bỏ.
"Phải!"
Vừa nghe được câu thừa nhận của Hải Hoa, Hiển Thi sửng sốt hồi lâu.
Người mà cô kiếm tìm bao lâu nay mười năm sau lại lạnh lùng xa cách đứng trước mắt cô.
Người mà cô từng cho là rất quan trọng lại lợi dụng sự ám ảnh trong quá khứ bày trò để hãm hại cô.
Tại sao chứ? Cô đã làm sai điều gì, tại sao lại đối xứ với cô như vậy?
Nguyệt Anh thấy Hiển Thi thẫn thờ thì vô cùng lo lắng.
"Hiển Thi, cậu quen cô gái này sao?"
"Cô ấy đã từng là bạn của tôi."
Đã từng, từng là bạn nhưng hiện tại hoàn toàn ngược lại.
Nhìn vào ánh mắt thách thức của Hải Hoa thì biết.
Giữa Hiển Thi và người tên Hải Hoa này chắc chắn đã xảy ra mâu thuẫn không hề nhỏ.
Lúc này, cánh cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao lớn, có dáng người bảnh bao.
Ăn mặc lịch sự và trang trọng bước vào.
Đi phía sau người đàn ông ấy