Tống Cẩm Chi hình như cảm giác được tôi đang nhìn bà ta thế là cũng quay sang nhìn tôi, “Nhìn gì mà nhìn, đó cũng là mẹ tôi!”
“Thế mà trước đây bà còn vội đòi tháo máy thở?”
Sắc mặt của Tống Cẩm Chi có chút mất tự nhiên, đấu tranh một hồi mới thở dài, “Công ty nhà họ Tống bây giờ đúng là không ổn, mẹ vừa ngã bệnh thì mấy tên cổ đông đều trở nên hỗn loạn, tôi mà có tiền lẽ nào tôi lại không bỏ ra? Nếu công ty lập tức phá sản thì những nhân viên theo chúng tôi mười mấy năm kia chẳng phải cả cơm cũng không được ăn hay sao?”
Tôi liếc nhìn Tống Cẩm Chi mà không nói gì.
Bà ta cũng nhìn tôi.
Dường như sợ tôi không tin, liền giơ cái túi Himalaya của mình rồi nói, “Cô xem cái này đi? Giả! Cái thật đã bán từ lâu rồi!”
Nói xong liền lật mấy chỗ ở trong túi ra cho tôi xem.
Thật ra thì tôi hoàn toàn mù tịt với mấy cái túi hàng hiệu thế này.
Nghĩ đến chuyện bình hoa nhà Tống Tuyết bị mang đi bán thì tôi cũng cảm thấy lời Tống Cẩm Chi nói không hẳn là hoàn toàn nói dối.
“Thảm thế cơ à?” Tôi nói tiếp.
“Chứ sao nữa! Cô nghĩ là mở công ty làm chủ dễ lắm à? Chính sách thì thay đổi hàng ngày, còn phải ứng phó với mấy tên quan chức…”
Trong lúc chờ Tống Tuyết thì Tống Cẩm Chi cứ như một người phụ nữ đầy bực dọc mà oán trách chuyện buôn bán khó khăn thế nào.
Tôi im lặng lắng nghe.
Rồi không kìm được nghĩ có phải Lý Hào Kiệt cũng như thế?
Ở trước mặt tôi anh ta luôn giữ vẻ bình tĩnh, dường như chưa từng nhắc đến sự khó khăn nào trong việc kinh doanh.
Trong mắt tôi thì việc kinh doanh của anh ta có vẻ luôn thuận buồm xuôi gió.
Đang lúc tôi không tập trung thì đèn phòng cấp cứu tắt.
Cửa mở ra, một bác sĩ đẩy xe đi ra, bên cạnh còn treo một bình nước, một y tá khác thì đẩy một chiếc xe đẩy đi bên cạnh. Trên đó đặt máy thở.
“Tình hình của bà tôi sao rồi?” Tôi vội qua hỏi.
Bác sĩ nhìn tôi, “Tình hình đã tạm thời ổn định lại, nhưng liệu có qua được ải này không thì còn phải dựa vào người bệnh.”
Tôi đi theo cạnh giường, nắm tay Tống Tuyết thì thào, “Bà, bà nhất định phải kiên cường lên.”
Tống Cẩm Chi chỉ đứng ở bên cạnh mà không nói gì.
Đêm đó tôi về nhà.
Trong lòng tôi vẫn cứ không yên tâm.
Nửa đêm ---
“Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ…”
Chuông điện thoại của tôi reo lên, tôi vốn đang ngủ say nhưng trong phút chốc lập tức tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi như bản thân đang ở ban ngày vậy!
Tôi cầm lấy di động.
Số hiện trên màn hình dù không được lưu nhưng tôi vẫn nhận ra đó là số bệnh viện nơi Tống Tuyết đang nằm.
“A lô.” Tôi nhận điện thoại, trái tim tôi đập mạnh liên hồi.
Lúc này, giọng nói của bác sĩ truyền đến từ đầu dây bên kia, “Chào cô, tôi gọi từ bệnh viện số hai…” Sau khi bác sĩ tự giới thiệu thì bắt đầu dùng một giọng điệu uyển chuyển nói những thuật ngữ đầy chuyên nghiệp sau đó mới nói, “Nhưng người bệnh vẫn từ trần vào rạng sáng 3 giờ 27 phút 42 giây giờ trong nước…”
Những lời sau đó tôi hoàn toàn không nghe được…
Tôi chỉ cảm thấy tai mình ong ong.
Tôi chẳng còn để ý được gì mà chạy vội ra cửa!
Thế nhưng, bây giờ là nửa đêm, dù là gọi xe trực tiếp hay đặt xe qua app đều không đón được xe!
Làm sao bây giờ!
Làm sao bây giờ!
Tôi nhìn app gọi xe đã hiện thị đợi mười mấy phút nữa, đường cùng rồi, tôi chỉ đành chạy thẳng đến bệnh viện.
Bệnh viện mà Tống Tuyết ở cách chỗ nhà tôi gần mười mấy cây.
Nếu chỉ chạy bộ, vậy thì e là phải chạy đến gãy chân.
Nhưng tôi chẳng thể nào để ý nhiều thế được!
Tôi chạy như điên, nhưng vì bình thường thiếu rèn luyện nên chỉ một đoạn tôi đã không còn sức nữa.
Nhưng app gọi xe vẫn không có phản ứng gì.
Tôi vẫn cố gắng chạy.
Thật kì lạ.
Tối hôm nay trên đường ngay cả một chiếc xe cũng không có.
Bầu trời tối om, không có một ngôi sao nào, cũng chẳng có ánh trăng.
Tôi không biết mình chạy bao lâu, cuối cùng cũng thấy hai luồng ánh sáng chiếu từ ngã tư đường tối tăm đang phi nhanh đến chỗ tôi!
“Dừng xe! Dừng xe!”
Trong nháy mắt đó, tôi chẳng hề tự hỏi mà xông thẳng đến trước cái xe!
Vì trời quá tối nên cái xe ấy đến rất gần mới thấy được tôi.
Tiếng phanh xe vang lên